Phần 13: Tiền nhiều, danh lớn & nỗi đau vắt chanh bỏ vỏ
Sự chia rẽ giữa nhóm cầu thủ Brazil và Argentina biến mất như chưa hề tồn tại. Cứ một tháng trôi qua, vị thế của Inter càng được khẳng định. Tất nhiên là Moratti nhìn thấy điều đó. Ông ta rất tốt với Ibra và gia đình anh. Trên sân cỏ Ibra tiếp tục tỏa sáng. Cả đội đã thay đổi cùng với sự hiện diện của anh. Nhưng rồi chính thành công đó cũng khiến Ibra mệt mỏi khi dù chấn thương anh vẫn phải cắn răng ra sân.
TRÊN ĐỈNH VINH QUANG
Mino hiểu mình phải làm gì trong những cuộc thương thảo hợp đồng. Không ai giỏi hơn gã mập này về những thủ thuật ấy. Có tin đồn Real Madrid muốn chiêu mộ tôi và Mino đã dùng điều đó như một chiêu thức để vòi bản hợp đồng tốt hơn.
Ngày gia nhập Inter, tôi chỉ muốn thoát khỏi địa ngục Juventus càng nhanh càng tốt và Moratti dựa vào điều ấy để đứng ở vị thế chủ động. Bây giờ thì Moratti mới là kèo dưới. Trong ngành này, bạn luôn phải nhìn vào điểm yếu của đối phương. Đâu thể để mất Ibra, Moratti nói với người thảo hợp đồng: “Cứ cho Ibra tất cả những gì nó muốn”.
Và tôi đã có một hợp đồng mới tuyệt với. Sau đó những điều khoản này lộ ra ngoài và báo chí cho biết tôi chính là người nhận thù lao cao nhất thế giới. Lúc ký thì chả ai biết cả, Moratti cấm tiệt tuồn cho báo chí. Nhưng nó vẫn rò, bạn làm sao giấu được một bí mật lớn như thế.
Khi đã trở thành cầu thủ hưởng lương cao nhất, mọi người sẽ nhìn bạn hoàn toàn khác. Thêm một chiếc đèn nữa chiếu vào, thêm sự chờ đợi, thêm kỳ vọng, thêm áp lực. Nhưng tôi thích tất cả những điều đó. Càng áp lực tôi đá càng dữ. Sau nửa đầu mùa tôi đã ghi được 10 bàn, Inter thì gần như đã bảo vệ được Scudetto và sự kích động tràn ngập mọi nẻo. Ở Champions League Inter cũng đầu bảng, có vẻ như chả thứ gì ngăn chúng tôi được nữa, nhưng rồi đầu gối của tôi bị đau.
SỰ PHŨ PHÀNG CỦA NGHỀ CẦU THỦ
Tôi cứ mặc kệ. Muỗi thôi mà, nhưng rồi càng lúc càng đau. Trận đấu vòng 16 đội với Liverpool chúng tôi thua 0-2, chấn thương hành hạ tôi cả trận. Chịu hết nổi tôi bèn đến bác sĩ: bong gân xương bánh chè, một dạng nặng hơn của chấn thương cơ đùi. Tôi đành phải nghỉ trận gặp Sampdoria.
Tôi ngỡ là chuyện nhỏ. Nhưng không. Hernan Crespo mà không gỡ hòa, chúng tôi đã thua luôn trận đó. Đấy chỉ là khởi đầu cho một cuộc chệch hướng: hòa Roma 1-1 rồi thua Napoli, Mancini và các cầu thủ bắt đầu lo. Tôi buộc phải trở lại để không đánh mất lợi thế đã tạo được.
Tôi được gửi đi để phục hồi cấp tốc và ngày 8/3/2008, trở lại trận gặp Reggina. Đá với đội thứ 2 từ dưới lên, cần Ibra làm gì chứ. Nhưng Mancini vẫn cần. Tôi phải chơi thuốc giảm đau. Tôi bước vào sân mà với cái đầu gối ngỡ như mượn của người khác.
Nói thật với bạn: đã bước vào nghề này thì cái đầu gối của bạn thuộc về Ban huấn luyện. Đời cầu thủ như một trái cam vậy. CLB sẽ vắt cho đến khi nào không còn giọt nước nào nữa rồi bán đi. Nghe phũ nhỉ, nhưng thực tế là vậy. Nó là một phần của cuộc chơi.
Cầu thủ thuộc quyền sở hữu của CLB. CLB mua họ về để thắng các danh hiệu, chứ đâu phải để chăm nom sức khỏe. Chính bác sĩ cũng không biết mình phải đứng trên chân nào? Họ sẽ nhìn cầu thủ như bệnh nhân hay sản phẩm của CLB. Họ có làm cho bệnh viện đâu, làm cho CLB mà. Chỉ có bạn mới phải cứu chính mình. Phải hét lên: “Dẹp hết mẹ đi, đau quá đá đ** gì nổi”. Không ai biết cơ thể bạn tốt hơn chính mình.
Rồi tôi cũng đá với Reggina, ghi bàn thứ 15 trong mùa giúp Inter thắng và tạo ra một sự nhẹ nhõm. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là Mancini muốn tôi lại đá trận sau. Tôi phải đồng ý, từ chối được sao, lại tộng thuốc giảm đau và Voltaren bởi lúc nào cũng “phải có Ibra mới xong, không cho nó nghỉ được”. Tôi làm sao trách ai được khi trót là nhân vật lãnh đạo ngay từ những ngày đầu gia nhập CLB. Trận lượt về với Liverpool càng không thể thiếu Ibra.
Champions League là một nỗi ám ảnh với tôi. Tôi thèm khát cái cúp chết tiệt ấy biết bao, nhưng thua cách biệt trận lượt đi thì lượt về phải mệt rồi. Tôi bỏ lỡ vài cơ hội và đến phút thứ 50 thì Burdisso bị thẻ đỏ. Mọi thứ trở thành bi kịch. Tôi chạy trên đôi chân xa lạ và hủy hoại chính mình. Khi rời sân, tôi nghe tiếng các CĐVla ó và huýt sáo mình.
VỊ CỨU TINH PHÚT CUỐI
Vậy đó, tôi đã mang sức khỏe và thân thể của mình ra đặt cược, vậy mà tất cả những gì tôi nhận được là việc bị loại và nhận những lời cay nghiệt. Sự lạc quan biến mất, Inter chệch hướng, Mancini tuyên bố ra đi rồi sau đó rút lại. Sự tin tưởng dành cho tay HLV cũng biến mất. Là HLV mà có chuyện đi hay ở lại cũng không quyết được, chả chuyên nghiệp chút nào.
Trên sân Inter tiếp tục mất điểm, hòa Genoa rồi thua Juventus, khoảng cách điểm lớn mà chúng tôi tạo dựng suốt mùa dần bị thu hẹp. Vậy mà cái thằng Ibra ngu si tứ chi phát triển này vẫn cứ phải vào sân, chỉ vì nó không biết hoặc không dám nói không.
Đầu gối của tôi dần quá tải, đi muốn không nổi. Tôi lê vào phòng thay quần áo và muốn xé nát nơi ấy ra thành từng mảnh. Tôi hét với
Mancini trong trạng thái hoàn toàn hoang dại: “Mẹ nó, tôi cần phải nghỉ ngơi, cho tôi đi vật lý trị liệu. Không đá đấm gì nữa, tôi chả quan tâm Scudetto sẽ đi đâu”.
Nói vậy chứ không dễ đâu. Bạn ngồi trong phòng tập trị liệu, nhìn ra ngoài và thấy đồng đội mình đang tập. Cái cảm giác phải làm khán giả ngồi xem một bộ phim mà mình lẽ ra phải đóng vai chính không dễ chịu chút nào. Cảm giác ấy còn kinh khủng hơn cả vết chấn thương.
Thế là tôi quyết định bay về Thụy Điển để tránh xa cái rạp xiếc Inter. Sau 6 tuần vật lý trị liệu, chân cẳng tôi đã khá hơn, nhưng vẫn chưa thể đá được. Trận gặp Siena, Inter ngỡ như đã giải quyết xong Scudetto. Dẫn trước Siena những 2-0, Vieira ghi bàn và gã Balotelli đá thay tôi ghi bàn còn lại. Nhưng rồi bị gỡ 2-2. Materazzi bị kéo ngã trong vòng cấm và Inter có trái phạt đền. Julio Cruz lẽ ra là người sút, nhưng Materazzi giành và sút trượt.
Các Ultra đòi lấy mạng anh ta, báo chí như phát điên và CLB thì rối như canh hẹ. Ibra bị chấn thương, khoảng cách 9 điểm giờ chỉ còn 1 điểm. Trận cuối mà hòa hay thua Parma thì coi như dâng Scudetto cho Roma, chỉ phải đá với đội chót bảng Catania.
Cái tên Ibra lúc này xuất hiện ở mọi nơi. Bật tivi thì 1 phút họ nói đến Ibra một lần. Anh ta kịp trở lại không? Các CĐV thì gào lên: Ibra hãy cứu lấy chúng ta, hãy đứng dậy vì đội bóng và thành phố đi. Gã ba phải Mancini đến gặp tôi và muốn tôi đá trận quyết định. Đây là trận cầu của Inter, của tôi và của chính ông ấy nữa.
Tôi đồng ý, tôi muốn đá trận đấy hơn bất kỳ thứ gì trên đời. Trong cái ngày Scudetto được hay mất, tôi cũng muốn mình trực tiếp góp mặt bất chấp việc tôi chưa đá một trận nào suốt cả tháng rưỡi.
(*Trận ấy Inter thắng 2-0 với 2 bàn trong hiệp 2 của Ibrahimovic – PV). (Còn nữa)
Ibra chơi trận thứ 100 ở Serie A vào ngày 16 tháng 9 năm 2007. Hợp đồng của anh được gia hạn vào năm 2007, kéo dài thời hạn tới tháng 6 năm 2013. Anh được xếp vào hàng những cầu thủ bóng đá được hưởng lương cao nhất thế giới. Anh ghi 5 bàn sau 7 trận ở cúp C1 mùa 2007/08. Trở lại sau một chấn thương, ở trận gặp Parma trong ngày cuối cùng của mùa giải vào ngày 18/5/2008, Ibra ghi cả 2 bàn trong chiến thắng 2-0 của Inter, giúp đội bóng giành được danh hiệu Scudetto thứ 3 liên tiếp.