Connect with us

Bóng Đá Plus

Ronaldo Cr7 – Tình đầu nhưng không là tình cuối

Đã lâu lắm rồi, em mới lại ngồi đây, gõ những dòng chữ này vào lúc 3h sáng, vì anh – Cris ạ! Tự nhiên em chợt nhận ra em đã bỏ quên anh lâu lắm, lãng quên rằng mình đã yêu một Ronaldo nhiều đến như thế nào. Tự nhiên em không vui…

Ronaldo – Tình đầu của nhiều cô gái trẻ

Anh! Em vẫn nhớ như in ngày đó, cô nhóc lớp 8 ngây ngô, đơn thuần, không biết bóng đá là gì và càng không thích xem đá bóng. Vậy mà chỉ vì một lời rủ rê của bố, vì nồi cháo gà nghi ngút khói mẹ mới đun, mà em đã chịu chấp nhận tỉnh giấc, cùng gia đình xem một trận đấu mà theo như lời bố nói thì “kinh điển lắm con ạ” . Chung kết C1 2008 – Manchester United vs Chelsea. Chắc lúc đó bố em chỉ muốn có người xem cùng cho vui thôi nhỉ? Chắc bố sẽ không bao giờ ngờ được, giây phút đó lại là giây phút định mệnh, mở ra cho cuộc đời em một niềm đam mê, một sự cuồng nhiệt vô tận mà cho đến bây giờ vẫn chưa bao giờ tắt nơi trái tim em. Bố không biết, chính em cũng không hiểu?

Anh khóc như một đứa trẻ trong niềm chiến thắng Anh khóc như một đứa trẻ trong niềm chiến thắng

Mới đó mà đã gần chục năm thấm thoắt trôi qua. Làm sao em có thể quên được chàng trai năm ấy, mỗi lần anh rê bóng, chuyền bóng hay sút bóng… là một lần bố em lại “ Ahhhh” “Ohhhhh”…. Em cũng như vô thức hét theo vậy thôi. Bởi lúc đó em chưa thương anh đâu. Dù cho anh có ghi bàn đi chăng nữa, em vẫn chưa thấy thích anh chút nào hết. Em chỉ thấy tim mình như có ai ném trúng một tảng đá vậy, khó thở và đau lòng khi thấy anh đá hỏng quả penalty, và đến khi mà đồng đội đã xuất sắc giúp anh sửa sai ấy, đội bóng của anh giành chiến thắng rồi ấy, anh nằm vật ra sân, khóc nức nở. Em chỉ kịp nhìn thấy anh- như một đứa trẻ to xác,cứ nằm thế mà khóc mãi, chẳng hiểu sao, mắt em cũng cay cay. Em vui, em hạnh phúc và em bắt đầu thương anh – mối tình đầu của em ạ!

Ngày ấy, em đâu có thoải mái lướt web như hiện giờ, muốn được nhìn thấy anh cũng đâu có dễ. Nhớ nhung ghê lắm, thương anh nhiều lắm mà không biết làm sao. Chỉ chờ mong có ngày MU thi đấu để được xem anh đá. Suốt một năm ròng rã đó, trái tim em có thêm một mảnh ghép, anh – như là một phần hơi thở không thể thiếu trong cuộc sống của em. Em nhận ra , tự bao giờ, em yêu màu áo đỏ lung linh say đắm lòng người ấy, hơn hết em yêu anh, yêu tất cả những cái gì thuộc về anh, dù tốt, dù xấu.

Lúc anh vui, cũng là lúc em vui nhất Lúc anh vui, cũng là lúc em vui nhất

Anh biết không? Em đã từng hờn anh vô kể, từng hờn anh đến kinh khủng khiếp biết nhường nào. Anh nói anh muốn ra đi, anh nói anh muốn tới Madrid, nơi đó là khao khát, là ước mơ của anh. Em giận anh, giận lắm. Giấc mơ với màu áo đỏ cùng anh trong em vẫn còn đang rực cháy, cớ sao anh lại muốn buông tay? Cớ sao lại nỡ dội vào ngọn lửa tình yêu đó một gáo nước lạnh như vậy. Em không còn có thể hình dung được mình rốt cuộc đã shock đến nhường nào. Em chán ghét anh, chán ghét bản thân mình, lúc đó em đã nghĩ , hình như em yêu sai người rồi, buồn cười anh nhỉ? Ừ thì em mới 15 tuổi thôi mà, tình đầu vỡ vụn để lại mãi những tổn thương.

Anh đi rồi, em thì vẫn vậy. Tình yêu bóng đá như đã in sâu vào máu của em, không tài nào dứt ra được. Em vẫn lặng lẽ dõi theo đội bóng ấy, trên sân vẫn đủ 11 con người mặc áo đỏ ấy. Nhưng tuyệt nhiên em không tìm thấy anh, không thấy ai có chút bóng dáng của anh, không hề có… Vậy mà, em cứ cố tìm trong vô vọng, mong ngóng anh đỏ cả mắt, tìm anh đến đau lòng…. Em cố chấp hay là trẻ con hả anh?

Anh có hối hận khi rời Manchester United không? Ronaldo! Anh có hối hận khi rời Manchester United không? Ronaldo!

Yêu anh là thế, tình đầu đớn đau là thế, rốt cuộc em cũng có thể quên anh thật. Chính em cũng không thể ngờ , tại sao em vẫn chỉ muốn ở bên đội bóng ấy, cái màu áo đỏ ấy , sân vận động quen thuộc ấy – dù cho không còn anh nữa. Em tập để ý đến tất cả, em thương không sót bất kỳ ai, bất kỳ điều gì liên quan đến CLB ấy. Và rồi, có buồn không anh, em yêu United hơn yêu anh mất rồi. Em đã đi cùng M.U cho tới tận bây giờ anh ạ, Bao nhiêu thăng trầm, khổ ải. Vui có , buồn có, cười sung sướng có rồi cũng có nhiều đêm khóc ướt khối nữa cơ. Yêu một điều gì là vì điều đó mà trải qua nhiều cung bậc cảm xúc đặc biệt như thế.

Em lớn hơn rồi, không còn trách anh như ngày đó nữa, rất nhiều lần vẫn vô thức click vào những bài báo mà tiêu đề có tên anh. Vẫn dõi theo anh dù anh đang ở một nơi khác. Em chỉ là muốn biết anh có ổn không, anh vẫn ghi bàn đều đặn chứ và anh không hối hận về quyết định của mình đúng không? Riêng em, từ bỏ tình yêu với anh , dành nhiều hơn tình yêu cho United – đó là điều em chưa bao giờ hối hận. Em đã quyết định giữ anh lại một góc trong tim. Mỗi lần ai hỏi đến đều tự hào mà nhắc nhở: “ Tình đầu của tôi là Cristiano Ronaldo, chàng trai với mái tóc xoăn và màu áo đỏ đã cho tôi biết thế nào là rung động đầu đời”.

Chàng trai của em, thương yêu của em, hôm nay em tự nhiên lại nhớ anh, một chút…à mà không, hình như là có nhớ hơn một chút rất nhiều…

Dòng thông tin - RSS Hightlight Bóng Đá

Xem Nhiều

DMCA.com Protection Status

More in Bóng Đá Plus