Có một ngã ba nơi hai con đường nhỏ Barnet và Totteridge giao nhau tại Bắc London. Như thường lệ, chiếc Mercedes màu bạc rẽ trái ngang qua nhà thờ và thẳng hướng về nhà cách đó vài trăm km. Tuy nhiên, hôm nay người tài xế lại rẽ phải về hướng ngọn đồi Mill Hill, và chỉ vài phút sau đã trên đường đến điểm hẹn. Trưa tháng Tư hôm ấy, sau khi hay tin về một sự kiện chấn động, người cầm lái đã cân nhắc về một số khả năng có thể xảy đến, và tỏ ra khá lo lắng về những gì sẽ diễn ra trong vài phút sau đó. Sau cái bắt tay thân ái với hai người bạn cũ, Arsène Wenger đi thẳng vào vấn đề: “Các ông muốn tôi từ chức?” Ông lên tiếng. David Dein vẫn đang choáng váng sau quyết định – theo cách nói của ông – sa thải “thô bạo” sáng hôm đó – không gì cay đắng hơn là nhận được một bức thư với thông báo kết thúc nhiệm kỳ điều hành tại câu lạc bộ ông đã yêu quý và gắn bó suốt 24 năm. Trong khi đó, kẻ thù và đồng bọn vây quanh chỉ biết câm lặng – chẳng khác gì một đám ô hợp rời rạc gồm những kẻ đến sau luôn tìm cách cạnh khóe: “David là mối nguy chực chờ.”
Ông vẫn biết cách tự khích lệ với niềm tin vào bản thân, một niềm tin đã trở thành phương châm sống trong suốt ngần ấy năm, để lên tiếng biện minh cho những quyết định gây tranh cãi: “Tôi sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì gây tổn hại đến Arsenal: Tôi luôn hành động vì lợi ích của Arsenal” – ông đã lâm vào tình thế ngặt nghèo như thế kể từ ngày kế hoạch chuyển dời từ Highbury sang sân vận động mới được ưu tiên hơn kế hoạch tái thiết đội bóng. Từ bỏ những trách nhiệm chủ chốt, từ bỏ vây cánh, những quyết định độc lập ngày càng khiến ông sa vào mâu thuẫn không đáng có với những thành viên còn lại trong ban điều hành. Bị chèn ép và chôn vùi bởi bóng ma tài chính đến từ sức chi khủng khiếp của những ông lớn như Chelsea, Manchester United, Liverpool và các đối thủ cùng châu lục, điển hình như Real Madrid, Barcelona, AC Milan và Inter Milan, ông đã xác định phải đảm bảo cho Arsène Wenger một lá chắn tương ứng. Tiếc thay, công cuộc tìm kiếm những mạnh thường quân lắm tiền nhiều của, đặc biệt là quá trình theo đuổi bí mật của ông nhằm đưa về chủ tịch tập đoàn thể thao người Mỹ, Stan Kroenke, lại xung đột quá sâu sắc với ý kiến của đồng sự.
Dein đã quyết tự mình đảm đương, nhưng lại đi quá xa và quá nhanh trong thời gian ngắn, đến nỗi không lâu trước khi Kroenke được ban điều hành chào đón, ông đã trở thành kẻ bị ghẻ lạnh (persona non grata). Vai trò của Dein tại Arsenal đã giúp ông bảo toàn các vị trí then chốt tại FA, UEFA và G14 (bao gồm – theo thứ tự – các liên đoàn bóng đá tại Anh, Liên đoàn bóng đá châu Âu, cùng các nhóm vận động hành lang thuộc các đội bóng hàng đầu châu lục), và điều ông tâm đắc nhất, chính là ông đã ngày càng nhận thức được sức ảnh hưởng đến từ những trọng trách đó. Giới cầm quyền trong nền bóng đá quốc nội và thế giới vẫn còn nuối tiếc rằng, nếu không nhờ những đồng sự luôn ủng hộ trong ban điều hành cấp cao tại Arsenal, Dein đã sớm trở thành dĩ vãng. Và để nỗi ô nhục thêm phần chua chát, một gã ti tiện đã buộc ông dọn dẹp văn phòng và chịu sự hộ tống từ văn phòng Highbury House đến Sân vận động Emirates kế cận. “Không,” Dein phản đối ngay lập tức lời đề nghị từ chức của Wenger, “tôi không nghĩ điều đó phục vụ cho quyền lợi cao nhất của Arsenal.” Đây chính là câu trả lời Wenger trông đợi. Chỉ mới vài tuần trước, ông và vợ ông Annie đã quyết định ở lại London (dù thật sự phải sau vài tháng ông mới hoàn tất nhiệm kỳ trước khi ký kết hợp đồng mới) và đăng ký cho con gái ông, Léa, vào một trường trung học tại thủ đô.
Mặt khác, ông cũng cảm nhận được hồi kết của mình trong thời điểm gay go nhất sau hàng năm trời tại vị ở Arsenal. Với tính cách không bao giờ cho phép bản thân thỏa mãn với những dư âm từ thắng lợi trong quá khứ, ông tin chắc những thử thách mới phải dẫn đến thành tựu cao hơn và xa hơn. Chính vì sự thật đó, Wenger vẫn tự trách mình đã không thể mang về cho Arsenal thêm một danh hiệu ngoại hạng nào, hoặc thậm chí không thể vượt qua rào cản cuối cùng trong trận chung kết Champions League, dù bản thân ông đủ sức làm được điều đó. Ông cảm thấy mình đã thất bại; đã thật sự thất bại bởi chính kỳ vọng xa vời của mình. Ông không quan tâm đến di sản mình sẽ để lại. Nhưng thực chất, những danh hiệu và ngôi vị đội bóng giành được đều chỉ mang tính phô trương, nếu không tính đến sân tập được cải tiến và cơ sở vật chất tuyệt hảo phục vụ thi đấu tại sân vận động mới – những đề xuất do chính ông trực tiếp dự thảo. Ông chỉ lưu tâm đến chúng vì mục đích cuối cùng – nhằm tạo điều kiện cho cầu thủ duy trì thói quen chiến thắng và niềm cảm hứng khi thi đấu. Đó là yêu cầu tiên quyết trong hôm nay, trong trận đấu kế tiếp, trong mùa giải này.
Trớ trêu thay, dù bị hạn chế không ít về ngân sách lương thưởng và tuyển dụng, Wenger vẫn cảm thấy thôi thúc phải tập trung vào nhiệm vụ ông xem trọng hơn bất kỳ hoạt động nào khác – tìm kiếm và đào tạo tài năng trẻ. Tín hiệu tốt từ mùa giải 2007-2008 đã trở lại, khi doanh thu dự kiến từ trụ sở mới của câu lạc bộ – lần đầu tiên sau hai năm – đã cho phép ông trải thảm chào đón một hoặc hai siêu sao mới nhằm bổ sung vào đội hình tiềm năng ông đang bồi đắp. Thời gian đã ủng hộ ông. Những gì còn lại ông phải làm là tỏ ra lạc quan và vững tin rằng mùa giải mới sẽ hứa hẹn những bước tiến nhất định, kéo theo công cuộc chinh phục sẽ kết thúc với niềm vui khải hoàn. Nếu ông ra đi hôm nay, chúng ta sẽ mãi không thể hình dung được những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Trút bỏ được gánh nặng, Wenger giờ đây đã có thể tập trung vào sứ mệnh của mình. Còn rất nhiều việc phải làm và cả một tương lai hứa hẹn nhiều điều thú vị phía trước. Hãy luôn thẳng tiến, cảm hứng tuyệt vời nhất sẽ đến với ông