Connect with us

Huyền Thoại Bóng Đá

BARCELONA – Đường đến vinh quang – Chương 11: Điều làm nên cuộc ganh đua lớn nhất trên thế giới

ĐIỀU LÀM NÊN CUỘC GANH ĐUA LỚN NHẤT TRÊN THẾ GIỚI

‘Mourinho đã bị tổn thương một chút ít bởi sự thực ông đã bị từ chối. Chúng tôi là một CLB trong mơ, tại thời điểm này. Với những cầu thủ hiện có, Barcelona là là CLB tuyệt nhất bạn có thể huấn luyện’

Marc Ingla

Txiki Begiristain và Marc Ingla đã rời Sevilla từ miền Nam Tây Ban Nha trên một chặng đường dài 460km hướng tới Lisbon, vào đầu năm 2008, để đi đến một trong những quyết định quan trọng nhất trong lịch sử của FC Barcelona: Liệu họ có dám bổ nhiệm José Mourinho là người thay thế Frank Rijkaard?

Có vẻ như điều ấy là không tưởng ở thời điểm hiện tại. Tại Real Madrid, Mourinho đã trở thành một đối tượng của sự căm ghét đối với một số người dân xứ Catalan. Điều ấy chỉ ra sức mạnh của thứ cảm giác rằng ông, với cương vị HLV của Chelsea, đã tạo ra cho mình hình ảnh ‘nhân vật phản diện trong kịch câm’ khi đem so với cách ông đã bị phỉ báng tại Barcelona gần như từ ngày ông nắm quyền tại Bernabéu trong mùa giải năm 2010.

Trên các phương tiện truyền thông, ông đã sử dụng mọi cơ hội để chứng minh rằng các đội khác đã đầu hàng trước khi đến Nou Camp; ông đã chỉ trích việc Barça đã nhận được sự thiên vị của trọng tài; ông đã từ chối gọi tên của CLB, sử dụng từ ‘họ’ hoặc ‘bọn họ’ hoặc ‘những người khác’ để thay thế.

Cuối cùng, hành động khiêu khích của ông đã chạm tới mức cao nhất nơi mà Pep Guardiola đã phản pháo bằng lối nói cường điệu của mình trước ‘người bạn’ một lần này vào đêm trước trận bán kết lượt đi Champions League 2011 tại Bernabéu.

Sau đó, Mourinho đã có những bình phẩm không thể tha thứ được sau khi bị thua trong trận đấu đó với tỷ số 2-0, khi ấy ông đã tuyên bố rằng Guardiola nên ‘xấu hổ’ bởi đã giành được chiến thắng quan trọng ở mùa giải 2009 bởi hành động kỳ lạ của vị trọng tài trên sân Stamford Bridge và đưa ra câu hỏi liệu rằng việc dùng chữ UNICEF trên áo đấu của Barça đã giúp tạo ảnh hưởng lên trọng tài.

Tháng Tám năm đó, Mourinho đã lén lút quanh quẩn phía sau một tốp cầu thủ và ban lãnh đạo ở Nou Camp để móc mắt Tito Vilanova, trợ lý của Guardiola, trong trận Siêu cúp Tây Ban Nha.

Quay trở lại với mùa giải 2007-08, đối với người nhiều tài năng đã được phô diễn như ông và thực tế là phần lớn các cầu thủ của ông đã coi ông là một nhà cầm quân tài trí và dí dỏm, liệu ông có phải là một trong các lựa chọn mà Barça đã đang cân nhắc vào vị trí HLV tiếp theo?

Câu trả lời đơn giản là có.

Ngay lập tức, trước chuyến bay bí mật tới Lisbon vào mùa xuân năm 2007, bàn thắng muộn của Xavi đã lấy lại một điểm cho Barça trong trận đấu trên sân Nervión khi đối đầu với Sevilla, đối thủ đã xứng đáng giành chiến thắng. Bị bỏ lại ở phía sau Madrid của Bernd Schuster với khoảng cách tám điểm, đây quả là dấu hiệu suy vong không thể chối cãi, trên và ngoài sân cỏ và ban lãnh đạo đã phải làm việc khẩn trương trong việc đâu là cách tốt nhất để thay thế người-Hà Lan từ hồi tháng Mười năm trước.

Mourinho đã nằm trong kế hoạch ấy.

Nỗi đau của những socios (người ủng hộ) Barça đối với việc đã phải trải qua cuộc suy giảm bất thường tại giải vô địch châu Âu 2006 là quá lớn. Sau đó, chứng bệnh đã trở nên rõ ràng, bầu không khí dè chừng tăng thêm, liệu rằng một người đàn ông đã từng đối đầu với Barcelona và là kình địch quyết liệt thời còn ở Chelsea có thể được tha thứ.

Ingla, phó chủ tịch và Begiristain, giám đốc điều hành chuyên môn, đã sắp đặt cuộc gặp với Người đặc biệt trong khi Rijkaard vẫn đang cố tranh thủ tại giải đấu Copa del Rey và Champions League.

Ngoài ra, có một mối quan hệ khăng khít giữa FC Barcelona với các cơ quan truyền thông của xứ Catalan, đến nỗi việc Begiristain và Ingla toan rời khỏi Barcelona để tới Bồ Đào Nha, tạo ra một khả năng lớn khiến họ hoặc có thể bị theo sát trên thị trường chuyển nhượng hoặc ai đó trong CLB có thể làm rò rỉ thông tin về chuyến đi của họ với giới truyền thông. Rời đi trực tiếp từ Sevilla, khi mà giới truyền thông xứ Catalan phải có bài phủ kín hai trang báo ngày mai, dường như là một màn cá cược may mắn. Ingla và Begiristain đã đúng.

Cái tên Mourinho đã được nhắc đến trên các phương tiện truyền thông xứ Catalan như là một ứng viên táo bạo. Đó là một phần của lập luận hoàn toàn lạnh lùng – sự sẵn sàng và bản CV đầy những danh hiệu của vị HLV – và một phần vì một bộ phận của ban điều hành Nou Camp đã rất tức giận bởi thái độ thờ ơ mà Rijkaard đã khiến cho đội bóng của mình tuột dốc không phanh Điều mà các cổ động viên mong đợi hoàn toàn ngược lại.

Tại sao họ lại cân nhắc một người với cái tên đã làm tức giận số đông lượng cổ động viên của họ?

Vâng, chữ ‘tài’ đi với chữ ‘tai’ một vần.

Thứ hai, tại Chelsea, ông đã thường xuyên chơi lối bóng đá 4-3-3, điều mà Barça đã được xác định là sẽ còn tồn tại sau cả kỷ nguyên của Rijkaard.

Thứ ba, ông đã trải qua quãng thời gian một vài năm ở Barça, lần đầu tiên dưới sự dẫn dắt của Sir. Bobby Robson (mùa giải 1996–1997) và lần thứ hai dưới dự chỉ đạo của Louis van Gaal (mùa giải 2002– 2003), người đã giao phó cho ông công việc quan trọng chuẩn bị cho các trận đấu của Barça.

Cuộc tổng duyệt hoa mỹ cho công việc tại Barça từ lâu đã bắt đầu, mặc dù không ai công khai thừa nhận rằng số phận của Rijkaard đã được định đoạt và Joan Laporta đã tiếp tục loan báo rằng, ‘Frank có đủ tín nhiệm để ở lại đây nếu ông muốn’.

Begiristain đã cân nhắc giữa Laurent Blanc, Ernesto Valverde và trên hết là Guardiola có đủ phẩm chất và phong cách huấn luyện phù hợp với CLB. Ban đầu, Mourinho đã không nằm trong danh sách này. Vì vậy, một lần nữa, Ingla và Begiristain đang làm gì tại thủ đô của Bồ Đào Nha, phỏng vấn một người đã thất nghiệp, một người mà cổ động viên Barcelona luôn xem như thất nghiệp?

Phần đầu của câu trả lời nằm ở người đại diện khét tiếng mạnh miệng của Mourinho, Jorge Mendes. Người Bồ Đào Nha đã thường xuyên đàm phán với Barça qua các năm; Deco và Rafa Márquez cũng là khách hàng của anh này, thậm chí cả Cristiano Ronaldo khi Barça đã tiến hành thương lượng một cách chậm chạp tới nỗi MU đã đánh bật được họ để có được chữ ký của thần đồng Sporting Lisbon vào năm 2003. Mendes đã là vị khách thường xuyên của các văn phòng tại Nou Camp, người này biết rõ Begiristain và đã duy trì một mối quan hệ thân thiết đầy khôn khéo với vị Phó chủ tịch Ingla và cộng thêm cả Soriano,và dĩ nhiên cả bản thân Joan Laporta.

Tuy nhiên, khi Marc Ingla soạn ra chín tiêu chuẩn cho vị HLV tương lai của Barça, Mourinho đã không đáp ứng đủ số đó để được cân nhắc tới trong nhiều tháng sau khi bị Chelsea sa thải.

Tuy vậy, vào mùa thu năm 2007, mọi người đều biết rõ ràng rằng Rijkaard sắp mãn nhiệm, các sự kiện đã diễn ra đẫn đến việc ban lãnh đạo của Barça đồng ý rằng Mourinho, khi đó đang tự do, cần phải được cân nhắc đến.

Điện thoại di động của Begiristain bắt đầu đổ chuông liên hồi. Jorge Mendes nổi tiếng bởi kỹ năng ba hoa của mình khi nói đến việc sắp xếp các CLB lại với nhau, các cầu thủ, và ngay cả các đại diện bên thứ ba. Lần này, anh đã cho thấy tất cả sự tinh tế của một loài chó săn.

Tuy nhiên, thông điệp không chỉ được thêu dệt một cách khéo léo mà nó đã rất hợp lý và có sức thuyết phục. Mendes thông báo rằng Mourinho rất mong muốn công việc tại Barça, rằng ông sẽ ‘thay đổi’ và đảm bảo về một đội bóng xuất chúng, rằng ông đã biết ‘lệ làng’ ở Barcelona và rằng ông sẽ sử dụng đội hình 4-3-3 khi nào có thể.

Txiki Begiristain là một cầu thủ chạy cánh xuất sắc trong thời đại của mình, được sinh ra tại vùng quê Basque, dẻo dai và nhanh nhẹn, và có khả năng ghi bàn rất tốt. Ông là một trong nhiều những cầu thủ có cá tính mạnh mẽ và nhanh trí mà tôi đã được gặp ở Barcelona với một tiểu sử và lòng khao khát mà một ngày nào đó sẽ đáp ứng một cách hoàn hảo với một CLB hàng đầu ở Premier League – nhưng chỉ khi họ sẵn sàng cho một sự chuyển đổi từ đầu tới cuối trong tìm kiếm, huấn luyện, và đào tạo cầu thủ trẻ của họ.

Những gì chi phối một phần suy nghĩ của ông, giữa trận bão các cuộc gọi từ Bồ Đào Nha, đó chính là Mourinho một đối thủ khôn ngoan, bền bỉ và đôi lúc đã giành chiến thắng trong suốt loạt trận Barcelona – Chelsea trong các thiên anh hùng ca Champions League. Bằng một trí tuệ Basque nhạy bén, ngay cả khi Begiristain không quá yêu thích lối chơi của Chelsea dưới sự dẫn dắt của Mourinho, ông vẫn hiểu rõ giá trị của chúng.

Hơn nữa, Begiristain đã rời khỏi Barça trong vai trò là một cầu thủ chỉ một năm hoặc hơn trước khi Mourinho chuyển với cùng với Bobby Robson và do đó ông đã không biết, trên phương diện cá nhân, liệu rằng Người đặc biệt có thực sự đặc biệt. Ông đã bắt đầu nghĩ rằng ít nhất ông cũng phải thử một lần xem sao.

Cuối cùng, Begiristain tới gặp ông chủ của mình, Ingla, và báo rằng Mendes trên thực tế đã tới nài nỉ một cuộc phỏng vấn vì công việc cho khách hàng của ông này – và rằng ông này đã nói một vài điều thú vị. Vị giám đốc điều hành đã hỏi liệu rằng ban lãnh đạo có muốn cân nhắc tới việc bổ sung thêm Mourinho vào bảng danh sách, mặc dù Begiristain tự mình đã đi tới kết luận rằng Guardiola là người phù hợp nhất cho vị trí HLV.

Ingla và Soriano kể lại: ‘Quyết định đầu tiên của ban lãnh đạo về việc Mourinho vào tháng Mười hai năm 2007,’ Soriano bắt đầu câu chuyện. ‘Việc giữ lại Rijkaard là một sai lầm, tới tháng Mười hai, Mourinho bắt đầu giục giã rất quyết liệt. Ông ấy đã thành công, ông ấy đã biết rõ Barcelona và đã hiểu được bản chất của đội bóng. Ông ấy đã không nằm trong bản danh sách các ứng viên ban đầu của chúng tôi, nhưng ông ấy đã được bổ sung.’

Ingla xác nhận rằng sau trận thua trước Madrid trong trận đấu Clásico tháng Mười hai, thái độ của ban lãnh đạo đã thay đổi. ‘Thành thực mà nói, tới tháng Một năm 2008 Frank đã gặp rắc rối,’ ngài phó chủ tịch nói. ‘Chúng ta đang phải chịu một sức ép đáng ngạc nhiên từ phía người đại diện của Mourinho về việc gặp gỡ, trò chuyện với ông ấy: ‘ông ta biết rõ CLB… nhìn ông ấy mà xem, ông ấy đã được chuẩn bị… ông ấy am hiểu lối chơi… ông ấy muốn được gặp ngài.’ Ông ấy đã tự nâng cao chính bản thân ông ấy, không ngơi nghỉ.

Việc này thật quan trọng cho dù có chấp thuận hay từ chối một cuộc gặp mặt dựa trên các tiêu chí thích hợp. Txiki đã đánh giá rằng Mourinho có thể có khả năng chơi theo mô hình 4-3-3. Ở Chelsea ông ấy thường sử dụng nó, mặc dù thiên về thể lực nhiều hơn, nhưng với các cầu thủ Barça mà chúng ta sở hữu, ông ấy có khả năng đáp ứng được những yêu cầu của chúng ta. Nếu chúng ta bỏ qua thái độ của ông ấy, và cá tính của ông ấy, Txiki cho rằng, gã đàn ông này quả là một báu vật khai lộ.

‘Chúng tôi chọn Lisbon, bởi nếu chúng tôi đưa Mourinho tới Barcelona (để phỏng vấn) điều đó sẽ trở thành một mớ bòng bong. Bởi vậy, chúng tôi đã sắp xếp để đi một cách kín đáo, tới một nơi an toàn và có cuộc trao đổi riêng. Quan trọng nhất là kiểm tra quan điểm của ông ấy và cách ông ấy có thể vận hành CLB như thế nào với khả năng phán đoán trong bóng đá. Tuy nhiên, chúng tôi cũng đã đang đàm phán với ‘thương hiệu’ Mourinho, bởi vậy chúng tôi đã biết điều đó từ một quan điểm nổi tiếng, tôi cần phải gặp trực tiếp ông ấy.

Cuối cùng, điều này khiến tôi phải trả giá đắt, bởi khi tôi đang vận động động tranh cử cho vị trí chủ tịch Barça vào năm 2010, Laporta đã đem việc gặp gỡ Mourinho ra sử dụng để chống lại tôi, điều ấy thật tầm thường và đau đớn, bởi tôi chỉ ở đó để thực thi công việc của mình. Tôi cần phải gặp gỡ những người có khả năng thay thế Frank Rijkaard.

‘Tôi đã có thể chắc chắn rằng: (Jupp) Heynckes không hiểu Barça, (Guus) Hiddink là một HLV xuất chúng nhưng có lẽ ông ấy không còn ở độ tuổi lý tưởng nữa; chúng tôi đã gặp (Laurent) Blanc và Mourinho và Pep và nhiều người nữa. Tôi đã tới để gặp Mourinho bởi tôi đã từng quen biết ông ấy’ Điều đã xảy ra thật bất ngờ và là một thời khắc quan trọng trong lịch sử Barcelona hiện đại – cũng giống như Inter Milan và Real Madrid.

Mourinho đã chuẩn bị, những gì mà Ingla và Begiristain nhớ là một buổi trình diễn PowerPoint sáng chói.

Niềm tin vào bản thân của ông ấy rõ ràng vẫn nguyên vẹn; ông ấy đã đúc kết từ một điểm cách biệt về những sai lầm đã diễn ra và có những quan điểm rõ ràng về con đường tốt nhất thoát khỏi mớ lộn xộn mà họ đang lâm vào. Bình thường, và người đàn ông ấyvà buổi trình chiếu đã trở nên sáng chói, hết sức thuyết phục đến mức vấn đề duy nhất còn lại sẽ là liệu rằng có nên trao cho ông ấy vị trí HLV hay không.

Tuy nhiên, trong các buổi gặp mặt – Ingla và Begiristain từng người một gặp gỡ Mourinho riêng lẻ, và sau đó họ trao đổi tay ba – một vấn đề mới đã bắt đầu xuất hiện và gây choáng váng cho cả hai người Tây Ban Nha.

Ingla khẳng định: ‘Có một thời điểm khi tôi nói với ông ấy rằng, ‘José, vấn đề mà chúng tôi có với cậu đó là cậu gây áp lực với giới truyền thông nhiều quá. Có quá nhiều cuộc gây hấn. HLV là hình ảnh của đội bóng. Ba lần một tuần, trò chuyện với giới truyền thông tới một giờ, nói chuyện với CLB, cậu không thể nổ ở khắp nơi như vậy, bởi điều ấy đi ngược lại với phong cách của chúng tôi.’

‘Ông ấy bảo, ‘tôi biết, nhưng đó là phong cách của tôi và tôi không thay đổi đâu.’

‘Ông ấy kể với tôi, ‘Hãy nhìn Van Gaal ấy. Trong thời kỳ đầu của, mình ông ấy đã rất tầm thường ở Barça và ông ấy đã thành công. Lần thứ hai ông ấy trở nên giống như một ‘bà mẹ’, ông ấy đã thay đổi phong cách của mình và ông ấy đã thất bại.’

‘Tóm lại chuyến làm việc của tôi với José Mourinho là ông ấy có thể là một người khôi hài, ông ấy có thể là một gã bảnh bao, đầy thông cảm. Tôi đã đùa vui với ông ấy rồi sau đó Txiki đã tới sau đó một chút cho chúng tôi nghe một số ý tưởng bóng đá. Mourinho là người nổi danh là Số 1 và ông cũng đứng đầu trong việc tự thêu dệt cho bản thân mình– nhưng ông ấy sẽ không lắng nghe.’

Đó là mấu chốt. Với Ingla và Begiristain, cs vẻ như Mourinho tin rằng bởi vì Barça đã thất bại, các giám đốc đã không biết con đường chính xác phía trước – và chỉ có ông mới biết.HLVngườiBồ Đào Nha đã không nghe thấy những dấu hiệu cảnh báo khi tuyên bố trước lời khẳng định của ban lãnh đạo rằng ông nên từ bỏ niềm yêu thích của mình với các cuộc tranh luận. Với ông, đó chỉ là hình thức không rõ ràng như là một phần để ngồi được vào chiếc ghế quyền lực.

Mourinho cảm thấy rằng thành tích của mình tại Porto và Chelsea, sự kiểm soát chắc chắn của mình trên thị trường chuyển nhượng nhờ vào sức ảnh hưởng ngày càng tăng của Jorge Mendes, khoảng thời gian của ông ở Nou Camp và khả năng tận dụng quyền lực của mình (một số điều mà Rijkaard đã không có) làm nên một thị trường của người mua.

Theo chính những tiêu chuẩn của ông ta, đó cũng đã là một sai lầm chết người.

Ingla và Begiristain đã có một con át chủ bài trong tay. Quyền lựa chọn HLV là của họ và họ cảm thấy không cần phải liều lĩnh chọn thật nhanh lấy một HLV– phần lớn bởi họ đã ntin tưởng rằng Guardiola là người giải cứu Barcelona. Đó dứt khoát là một thị trường của người bán.

Ingla rời Lisbon với những lo ngại lớn nhất của mình được khẳng định– thái độ của Mourinho là không phù hợp. Begiristain, rời Bồ Đào Nha mà không chút lo âu.

Vị giám đốc điều hành của đội bóng giờ đây đã tin rằng Barça sẽ có thể chinh phục các danh hiệu nếu Mourinho được bổ nhiệm trong ba tháng rưỡi tới đây, vào tháng Sáu năm 2008. Tuy nhiên, giống như Ingla, ông đã trông thấy mong muốn của Người đặc biệt.

Begiristain không thể tưởng tượng được Mourinho không hiểu nổi rằng CLB không muốn hoặc không cần những cơn bùng phát trên các phương tiện truyền thông hai hay ba lần một tuần. Hơn nữa, ông cảm thấy rằng Barça mà ông đang cố gắng để gây dựng nên giá trị tôn trọng trước các đối thủ của mình, thất bại trong danh dự, nhân phẩm và các khái niệm khác cao hơn nhiều so với những gì Mourinho đã làm tại thời điểm đó, hoặc có lẽ sẽ từng. Begiristain, trên chuyến bay trở lại sân bay El Prat, biết rằng họ đã chơi một trò chơi tỷ lệ.

Ông chắc chắn 100%, và vẫn còn như vậy cho tới ngày nay, rằng Barça có thể sẽ được đào tạo tốt, lối chơi tao nhã, tuy có thể hơi thực dụng, và giành danh hiệu dưới sự dẫn dắt của Mourinho. Tuy nhiên, ông hoàn toàn chắc rằng những điều ấy sẽ trở thành những chiến thắng phải trả bằng giá đắt khi đem so với những gì Mourinho có thể trả cho các socios (người hâm mộ), ban huấn luyện, thương hiệu quốc tế của Barcelona và một loạt các khái niệm vô hình khác mà CLB luôn coi như bản chất của mình.

Més Que Un Club? (Hơn cả một CLB?) Begiristain đã lo sợ rằng Mourinho đã cảm nhận được rằng ông ấy còn hơn cả CLB.

Soriano mô tả tâm trạng của lực lượng viễn chinh khi Ingla và Begiristain trở về từ Bồ Đào Nha. ‘Txiki và Marc nghĩ rằng Mourinho đã rất sẵn sàng,’ ông kể lại. ‘Họ đã bỏ ra ba giờ đồng hồ với ông ấy và cả hai đã nghĩ Mourinho không phải là HLV như ý của chúng tôi. Marc nói rằng Mourinho đã nói tới 90% thời gian và không hề lắng nghe. Ông kể: ‘Tôi chỉ không thích ông ấy.’

‘Txiki có một chút lí trí hơn. Ông đã nói: ‘Mourinho có thể sẽ thành công, nhưng với những vụ cãi vã mà ông ấy sẽ gây ra trong nội bộ và trước giới truyền thông sẽ khiến cho kết quả và thành tích của đội bóng trôi theo dòng nước.’

‘Kết quả thi đấu ngày càn kém, và cách mà các cầu thủ xuất hiện, thông qua ban lãnh đạo mở rộng với các giám đốc một vài người đã phát biểu rằng: ‘ Chúng ta đã trở nên liều lĩnh. Chúng ta đã cố để có được Mourinho. Điều đó là một sự đảm bảo cho thành công trên sân cỏ.’

‘Những người khác đã nói: ‘Chúng ta cần phải tiếp cận một thái cực khác và trung thành với bản chất thực sự của chúng ta và đưa Guardiola về đây. Bất cứ điều gì xen vào, như Laudrup hay Blanc, và chúng ta chẳng ở đâu cả.’ Cuộc tranh luận đã đi vào tiểu tiết và trở nên bạo liệt.’

Ingla vẫn còn bị tổn thương nhiệm vụ tìm hiểu thực tế hoàn toàn chính đáng của ông sau đó đã bị bóp méo, nhưng quá trình tìm kiếm HLV không chỉ dừng lại vào tháng Hai khi ông trở về từ Lisbon.

Do vẫn còn thế lực vững chãi ủng hộ cho Mourinho, Ingla và Begiristain đã trở thành những thành phần quan trọng trong quá trình ra kết luận. Họ đã gặp mặt ông ấy, họ đã nhận được đường chuyền bóng của ông ấy – tiếng nói của họ có thể sẽ đảo ngược thế cân bằng, theo hướng ủng hộ hoặc không ủng hộ Mourinho.

Ingla đã tình cờ gặp Joan Laporta và là một trong những người ủng hộ chính cho Guardiola, Evarist Murtra, không lâu sau khi trở lại. Ông nhớ lại cuộc gặp mặt: ‘Tôi đang ở trong văn phòng của Laporta và Murtra và họ đã hỏi tôi mọi sự ở Lisbon ra sao. Tôi nói, ‘Vẫn ổn, đáng để làm – nhưng cậu ta không phải người chúng ta cần.’ Ngày nay tôi thậm chí còn chắc chắn hơn về điều ấy. Tôi đề nghị một cách rõ ràng với họ rằng chúng tôi nói ‘không’ với Mourinho.’

Đã có một bất ngờ cuối cùng cho Ingla trước khi ông và phần còn lại của ban lãnh đạo đưa ra quyết định đầy cảm hứng để chọn Guardiola. Đó là việc chính Pep Guardiola đã hỏi trực tiếp vị phó chủ tịch liệu ông ta chọn Mourinho thì có phải là tốt hơn không.

Ingla đã thấy được trong suốt bản đánh giá của ông về Mourinho rằng những gì có thể được biểu lộ qua việc vượt lên bề ngoài của khả năng của một ứng viên hoặc thành tích những việc đã làm. Mặc dù Begiristain, Alexanco và Johan Cruyff đều là những tiếng nói có sức thuyết phục, Ingla đã muốn được chắc chắn rằng ông đã ủng hộ đúng người trước khi đẩy ban lãnh đạo tới quyết định cuối cùng. Trong việc giải thích điều gì đã xảy ra tiếp đó, ông cho thấy đó chỉ là một gợi ý cho việc phòng bị mà Guadiola đã phải trải qua những bài kiểm tra tương tự.

‘Trông này, tôi chưa bao giờ thuê một HLV trước đó,’ ông nhớ lại. ‘Rijkaard đã đến với chúng tôi từ những sự gợi ý sau khi không thể có được Hiddink và Koeman vào năm 2003 và quyết định được thông qua bởi toàn bộ ban lãnh đạo. Tới năm 2007, tôi đã là phó chủ tịch đội bóng và tôi cảm thấy rất nhiều khía cạnh đối với sự quyết định và quá trình, chúng tôi cũng đã phải có cùng những buổi phỏng vấn chính thức giống như với Mourinho.

‘Tôi đã sử dụng chín tiêu chí như trước, ban đầu chúng tôi đã viết ra để lèo lái cuộc gặp và chúng được hình thành với câu hỏi cơ bản: vị HLV tiếp theo của FC Barcelona nên làm những gì?

‘Tôi đã sử dụng kịch bản đó với Mourinho và tôi làm điều tương tự với Pep. Tôi nói, ‘Xin lỗi Pep, tôi hy vọng là anh hiểu – tôi chưa từng lựa chọn một vị HLV nào trước đây cả.’

‘Vào cuối buổi nói chuyện của chúng tôi Pep đã nói: ‘Tại sao anh không thuê Mourinho? Mọi sự sẽ dễ dàng hơn với anh.’

‘Tôi nói với Pep: ‘Không, có một vài tiêu chí mà anh chàng ấy không đáp ứng được và một trong số đó là thái độ. Anh ta hoàn toàn không phù hợp với chúng tôi.’’

Ingla, Soriano và Begiristain là ba nhân vật chủ chốt trong phần này của câu chuyện (Laporta đã lắng nghe những ý kiến tư vấn khôn ngoan và từ bỏ ý định của mình rằng một trong hai người Cruyff tiếp quản hoặc Rijkaard được trao cho một bản hợp đồng mới kéo dài cho đến khi vị trí chủ tịch của Laporta mãn nhiệm vào năm 2010). Không ai trong số họ hối tiếc về quyết định từ chối ông ta; tất cả bọn họ trông vào cách ông ta hành xử giữa mùa hè 2010 và tháng Tám năm 2011 và rùng mình với sự nhẹ nhõm rằng ông ta đã không làm vậy với tư cách là HLV Barça.

Tuy nhiên, không chỉ Ingla, Soriano mà còn cả Begiristain có một chút nghi ngờ rằng nếu như họ đã bổ nhiệm ông mọi chuẩn mực có thể bị thay đổi, thể thao, thứ bóng đá lôi kéo có thể biến thành hàng hóa và một vài người có thể đập cửa dồn dập ở Nou Camp để hỏi, ‘Tại sao các ngài không bổ nhiệm một người Catalan 37 tuổi thiếu kinh nghiệm thay vì cỗ máy chiến thắng Bồ Đào Nha này?’

Hơn nữa, tôi tin mỗi người ban đầu đều cảm thấy cánh cửa chỉ đơn thuần là tạm đóng lại với Mourinho.

Mỗi người trong số ba người ra quyết định đã tin rằng ông ấy có thể sẽ tiếp tục chiến thắng ở một nơi nào đó (nơi ông thuộc về), có thể tiếp tục trưởng thành và có lẽ làm dịu tính cách ồn ào của mình (hãy tự đưa ra các quyết định của riêng bạn) và có thể quay trở lại vào khoảng năm, mười hoặc mười lăm năm nữa trong vòng quay của bóng đá, chỉ đơn giản là đúng thời điểm để có được công việc ở Nou Camp mà ông hằng khao khát. Điều ấy làm cho cách mà Mourinho cố ý bôi xấu bản thân mình như là kẻ thù không đội trời chung lớn nhất trở thành một câu hỏi lớn thực sự của Barcelona. Ông ta giờ đây không bao giờ có thể mong đợi được làm việc ở đây nữa.

‘Anh ấy đã bị tổn thương một chút ít bởi sự thực mình đã bị từ chối.’ Ingla nói. ‘Chúng tôi là một CLB trong mơ, tại thời điểm này. Với những cầu thủ hiện có, Barcelona là điều tuyệt vời nhất có thể xảy đến với bạn với vai trò là một HLV. Đó là nỗi cay đắng, nhưng cũng là thất bại của việc không thể hiện ở Madrid.’

Begiristain cảm thấy thậm chí còn mạnh mẽ hơn rằng bạn phải biết tới sự tức giận với việc không nhận được công việc tại Barcelona trong cách hành xử của Mourinho ngay trong mùa giải đầu tiên của ông tại Madrid. Những cầu thủ gần như trở thành những sự đảm bảo của việc đạt được hai mục tiêu trong sự nghiệp của ông ấy: lần thứ ba đoạt Cúp châu Âu với ba đội khác nhau và giành chiến thắng tại ba giải đấu lớn của châu Âu: Anh, Ý, Tây Ban Nha.

Những ai đã khước từ ông ấy được chuẩn bị sẵn sàng để có một cuộc trả thủ khi ở một số giai đoạn nào đó Barça sẽ phải gặp đội của Mourinho, và họ đã được chứng minh là đúng khi Inter gặp Barcelona tại bán kết cúp châu Âu trong năm 2010, nhưng họ đã thực sự ngạc nghiên bởi những gì họ thấy lại là lối ứng xử ‘lu loa’ từ phía Mourinho tại Madrid trong tám tháng đầu của năm 2011. Điều ấy cũng bổ sung một yếu tố mới cho một cuộc đua tranh của mọi thời đại, lịch sử gần đây của Barcelona, những ảnh hưởng sâu sắc tới sự phát triển của đội bóng.

Năm quan trọng trong câu chuyện này là năm 2000. Một cách ồn ào, FC Barcelona đã trở nên lạc lõng và họ vẫn đang đi theo lối đó ở một cấp độ bóng đá.

Một Pep Guardiola bị làm cho thoái chí cũng chỉ là để rời khỏi Nou Camp. Xavi, Carles Puyol, Andrés Iniesta, Leo Messi, Gerard Piqué và Cesc Fabregas đến từ tất cả các CLB – nhưng Luis Figo lại là một câu chuyện khác. Năm đó chúng tôi lần đầu tiên bị làm cho lóa mắt bởi một triết lý mà vẫn còn là chính yếu đối với Real Madrid tự bao giờ. Ông trùm xây dựng và tỉ phú Florentino Pérez đã chiến thắng trong các cuộc bầu cử ngày 16 tháng Bảy với đại đa số phiếu , mặc dù thực tế là chế độ cũ, được vận hành bởi Lorenzo Sanz, đã sản sinh/đạt được danh hiệu vô địch Champion League lần thứ hai trong ba năm.

Cả hai CLB đã bị sững sờ bởi cuộc bầu cửa vào mùa hè năm đó. Joan Gaspart đã, một cách tai hại, bỏ phiếu tại Nou Camp và phải gánh chịu một thất bại to lớn gần như ngay lập tức; Madrid thanh toán khoản mua lại của Figo và Barça đã bị bỏ lại cùng sự bất lực khi cầu thủ đồng ý với một cuộc chuyển nhượng khổng lồ gây tranh cãi.

Triều đại của Pérez thường được gọi là thời đại của các ‘Galácticos’ (dải ngân hà), một biệt danh được bắt nguồn từ phương tiện truyền thông nịnh bợ về ‘thiên hà’ của các ngôi sao bắt đầu tỏa sáng tại Bernabéu.

Những gì mà chính sách ban đầu đã được miêu tả bởi những người như Pérez, lòng trung thành của ông và người phụ tá tài năng José Ángel Sánchez và Jorge Valdano là những ‘Zidanes và Pavones’. Cuộc đua tranh giành Figo đã thu hút trí tưởng tượng của tất cả mọi người, nhưng đó lại là một chiến lược khác trong phát triển, nó mang một khía cạnh kinh tế.

Pérez và Sánchez đã giải thích rằng họ sẽ tiếp tục mua cầu thủ Real Madrid đã định giá là tốt nhất trên thế giới vào mỗi mùa hè. Bắt đầu với Figo, mục tiêu của họ cho năm sau là Zinédine Zidane. Tuy nhiên, sáng kiến này sẽ cần được hỗ trợ bởi một trọng tâm đổi mới vào cantera (sự tìm tòi), hoặc thế hệ trẻ. Các cầu thủ được phát triển bởi Madrid là những người yêu mến và hiểu CLB, giống như Raul, Guti và Iker Casillas, có thể sánh ngang với các siêu sao. Tại thời điểm đó, canterano (phát hiện mới) nổi bật là Francisco ‘Paco; Pavón và tầm nhìn của Pérez mang tên ‘Zidanes và Pavones’.

Nhìn lại chặng đường 11 năm qua kể từ cuộc chuyển giao Figo, đó quả là một thất bại lố bịch. Cầu thủ cuối cùng được trưởng thành từ đội trẻ của Madrid và gắn liền với đội tuyển chính thức là Casillas. Anh xuất hiện trong đội hình Madrid lần đầu tiên vào mùa giải 1997-8 và đã ra mắt trọn vẹn vào tháng Chín năm 1999. Kể từ đó tới nay, bất cứ canterano (phát hiện mới) Real Madrid nào với bất kể tài năng nào đã bị bán đều đã thành công ở một nơi nào đó. Álvaro Arbeloa xuất chúng đã được mua lại từ Liverpool (giống như trường hợp Piqué và Fàbregas của Barcelona), José María Callejón đã trở lại từ Espanyol ba năm sau bị chuyển đi.

Barça bắt đầu từ năm 2000 gần như là đã bị thương chí tử – Gaspart đã hoàn toàn hoang tưởng về việc để mất thêm bất cứ ngôi sao nào khác vào tay Madrid theo cách ra đi khủng khiếp của Figo. Thời gian đó ban lãnh đạo quả Joan Laporta đã giành được quyển kiểm soát, các cầu thủ chủ chốt tại Nou Camp kiếm được mức lương khổng lồ, lên đến 6 triệu Euro mỗi mùa giải và họ đã nhận được một khoản khí kết hợp bổ sung lên tới 30 ngàn Euro. Đó là kiểu phản ứng quán tính phản tác dụng để thành việc ném tiền qua cửa sổ một cách khinh khiếp.

Tuy nhiên trong suốt thập kỷ tiếp theo Barça, đội tuyển Tây Ban Nha đã nở rộ nhờ có một chính sách canterano (tìm mới) mang lại Carles Puyol, Andrés Iniesta, Lionel Messi, Cesc Fàbregas, Gerard Piqué, Pedro, Bojan, Fernando Navarro, Sergio Busquets, Pepe Reina, Víctor Valdés, Mikel Arteta, Thiago và những cầu thủ khác nữa. Không phải tất cả đều được giữ lại bởi sự quản lý đội tuyển của Barça, nhưng phần lớn là vậy.

Trong cùng giai đoạn đó, Madrid đã phát triển, nhưng đã thất bại trong việc sử dụng đúng cách, những tài năng như Juan Mata, Álvaro Negredo, Borja Valero, Diego López, Dani Parejo, Javi Portillo,Roberto Soldado, Javi García và José Manuel Jurado. Đó là một bản thành tích yếu kém đối với một đế chế bóng đá hùng mạnh và kiêu hùng như Madrid, nhưng được chiều hướng chống lại hứa hẹn ban đầu trong cuộc bầu cửa của Pérez về việc làm hài hòa giữa các bản hợp đồng đắt giá trên thế giới với các canterano (phát hiện mới) xuất chúng, đó là sự phản bội.

Madrid tiếp tục đưa ra những quyết định quan trọng mà đã làm thui chột khả năng thu hoạch thành quả của đội hình trẻ của họ.

Thứ nhất, đó là một cuộc chạy đua vì những thành tích nhất thời, không duy trì sự phát triển. Pérez và Ramón Calderón, hai vị chủ tịch quan trọng của thập kỷ qua, đã không sử dụng nguồn ngân sách để tăng cường sự phát triển tự nhiên mà để che đậy sự thiếu hụt của mình, đồng thời làm thui chột mọi chồi non mới nhú.

Hơn nữa, đã có tới một chuỗi các vị HLV (Mourinho là người thứ 11 kể từ khi các cuộc bầu chọn chủ tịch của năm 2000 diễn ra), những người hoặc đã không chú trọng tới việc khuyến khích các tài năng trẻ, bởi họ biết rõ rằng mình ở đây để làm nên một chút le lói của thứ bóng đá ‘vinh quang hay là chết’, hoặc đã bị cách chức một cách quá đột ngột đến nỗi họ không có cơ hội để thể hiện sự kiên nhẫn hoặc sự khôn ngoan đối với những cá nhân cần khuyến khích.

Đối với tất cả những điều đó, và bất kể thực tế là kỉ nguyên ban đầu của Pérez đã chấm dứt trong một sự khôi hài, thật đáng để lưu tâm tới việc trước tiên làm cách nào để mê hoặc thế giới với dự án này.

Có một yếu tố trong việc tự thực hiện lời tiên đoán đối với lối chơi đẹp của Madrid và giành được các danh hiệu nếu họ có thể tuyển mộ được những cầu thủ tốt nhất hiện có trên thế giới vào mỗi mùa hè, và điều đó đã được chứng minh. Họ đã mang đến sự nổi trội cho thị trường chuyển nhượng trên thế giới thứ mà họ đã muốn – sức mê hoặc, kĩ năng, sự biểu diễn – của các ngôi sao theo lối Hollywood tại Real Madrid.

Trong một cuộc phỏng vấn, Sánchez đã giải thích cho tôi rằng Madrid đã đang sử dụng công cụ nghiên cứu thị trường nhằm ước định một bản hợp đồng lớn sẽ ‘thể hiện’ tại Nhật, Hàn Quốc, Trung Quốc và Malaysia như thế nào. Nghiên cứu của họ đi vào các khu vực nổi bật của bóng đá đã cho Madrid biết rằng những người hâm mộ châu Á thong thường đã cực kỳ bị cuốn hút bởi sức mạnh, truyền thống và sự thống trị của bong đá châu Âu và rằng trong khi hai CLB cá biệt – MU và Bayern Munich – đã tiến xa trong việc tiếp thị trực tiếp tới những khu vực này, Madrid cho rằng họ đã có cách để bắt kịp.

Nghiên cứu của họ cũng chỉ cho họ thấy rằng phần lớn những người hâm mộ mới này đã sử dụng lòng trung thành của mình một cách hoàn toàn khác so với những người ở châu Âu.

Trong nhiều năm tôi đã viết và tường thuật cho mạng lưới SportsCN tại Thượng Hải và rời khỏi đó nhằm đáp ứng tổ chức. Tôi đã từng trao đổi với các phóng viên và biên tập viên những người luôn đói thông tin, những người luôn tỉnh giấc vào nửa đêm để theo dõi giải đấu Champions League và ham thích môn thể thao này nhiều như tôi đã từng. Do đó, đây là một bất ngờ để khám phá ra rằng rất nhiều các bậc cha mẹ đã cực kì không hài lòng nếu lũ trẻ của họ chơi hoặc theo đuổi sự nghiệp bóng đá.

Bóng đá quốc nội của Trung Quốc đã bị hủy hoại bởi một vụ bê bối tham nhũng tiếp sau những vụ khác tới mức độ nhiều gia đình mong muốn những đứa trẻ của mình không dính líu gì tới môn thể thao này. Tuy nhiên, những tên tuổi lớn của bóng đá châu Âu dường như đã giúp lội ngược dòng trước sự nghi kị và chỉ trích cay độc. Tôi đã chứng kiến sự tận hiến tuyệt đối dành cho một CLB như Madrid, MU hay Barcelona tại Trung Quốc, tương tự như bất cứ thứ gì tại châu Âu. Những người hâm mộ này có thể mang trên mình những màu sắc của CLB, hay cổ vũ từ một mặt cụ thể nào đó, nhưng theo như bản nghiên cứu của Madrid, lòng trung thành của họ là dành cho các cầu thủ ngôi sao tại CLB đó.

Kết quả là, Madrid đã tin rằng họ có thể ‘mua’ lòng trung thành, do đó họ đã tiếp tục làm mới bản danh sách các ngôi sao của mình. Từ Figo tới Zidane, Ronaldo, David Beckham, Michael Owen và rồi Jonathan Woodgate tới Kaká và Cristiano Ronaldo, ý tưởng ấy đã được đeo bám, không chỉ bởi Pérez mà còn bởi Ramón Calderón.

Chính bởi sự cằn cỗi, những năm tháng hoang mang trước thất bại, thật dễ để quên đi rằng giữa những năm 2000 và 2003 Real Madrid đã có thể chơi thứ bóng đá sáng tạo, cống hiến và lôi cuốn trước khi toàn bộ mọi thứ trở nên khoa trương, lười biếng và đã bị ghìm cương vào thời kì Pérez từ chức năm 2006.

Những sai lầm phạm phải đã cho phép Barcelona trở lại với cuộc đua độc mã.

Pérez đã buộc cả Vicente del Bosque và Fernando Hierro rời khỏi CLB, đây là một phần hỗ trợ tối thiểu của họ dành cho Fernando Morientes. Del Bosque đã mang lại cho CLB tám danh hiệu trong bốn năm, bao gồm hai danh hiệu Champion League, hai danh hiệu vô địch Tây Ban Nha và danh hiệu vô địch trong giải Vô địch các CLB Thế giới, nhưng trong suốt năm cuối cùng của mình phụ trách, mối quan hệ của ông với Pérez đã trở nên xung khắc. Hierro, cầu thủ đội trưởng, đã lên tiếng về cách mà Morientes đã bị đẩy khỏi CLB và quyết tâm của Pérez trong việc tạo cho vị HLV này khoảng thời gian ít nhất có thể nhằm khuyến khích ông ra đi. Khi mà danh hiệu vô địch đã chiến thắng Hierro và các cầu thủ thân cận của ông đã bày tỏ sự bất mãn của họ đối với Pérez và ban lãnh đạo bằng cách từ chối tham gia vòng đấu mở rộng nhằm vinh danh tại Bernabéu khi các cổ động viên reo hò.

Việc rời khỏi CLB của Hierro, một cầu thủ bóng đã xuất chúng người đã thể hiện triết lý bóng đá của Madrid mà tôi nghĩ rằng đã bị quên lãng trong những năm gần đây, đã bày tỏ: ‘Chúng tôi đã không đánh mất lý trí trong thời điểm sôi sục đó. Điều duy nhất mà tôi đã làm, với tư cách một đội trưởng, là bảo vệ các cầu thủ trong đội. Bổn phận của tôi thật rõ ràng. CLB nói với chúng tôi những lời quả quyết và các cầu thủ đã lựa chọn để biểu thị rằng chúng tôi đã không chấp thuận.’

Del Bosque đã nói rằng ông không hề nhận được bất cứ bản hợp đồng mới nào trong vòng một ngày sau khi giành được danh hiệu vô địch. Pérez đã tuyên bố rằng Del Bosque đường như đã ‘kiệt quệ’ và ‘không còn con đường nào phía trước’.

Jorge Valdano, nhã nhặn và chắc chắn mà cũng mù quáng ủng hộ cho những ý định của Pérez, đã thêm dầu vào lửa vào năm 2003. ‘Del Bosque đã đi tới điểm cuối của một chu kì và tốt hơn hết là ông ấy nên đi tại thời điểm đỉnh cao của mình. Chúng tôi muốn tránh một sự suy thoái. Công việc lặp đi lặp lại với cùng một người có thể phát khởi sự trì trệ trong đội tuyển điều mà không được đổi mới một cách đáng kể mỗi năm. Nếu đội bóng của bạn không liên tục thay đổi đáng kể thì nhiệm vụ quan trọng là thay đổi thông điệp mà họ đã nghe đi nghe lại.’

Có một thứ văn hóa nơi mà các cầu thủ trong dải ‘Galáctico’ (ngân hà) có thể làm những việc không sai lầm được đưa ra bởi vị chủ tịch, chừng nào hình ảnh của họ còn kiếm được tiền cho CLB. Nếu một cầu thủ quan trọng muốn có một ngày nghỉ tập luyện, anh ta có thể vượt mặt Del Bosque, và hỏi xin chủ tịch hoặc sự đồng ý của CLB cho nghỉ, ‘bởi vì các nhà tài trợ muốn tôi làm việc với họ ngày hôm nay’. Những nhà tài trợ cùng kiếm tiền cho Madrid trên một tỷ lệ phần trăm chia sẻ bản quyền hình ảnh và điều đó có nghĩa là cỗ máy kiến tiền của Pérez đang nhắm tới mục tiêu.

Sự đồng thuận đã bị sụp đổ và không thể không nhận thấy sự cảm thông vô cùng đối với cách mà Del Bosque đã bị đối xử. Tại thời điểm đó, Pérez phát biểu: ‘Mọi HLV đều có phong cách cá nhân của mình. Del Bosque có một chút cổ điển, một chút truyền thống. Chúng tôi muốn một ai khác có kĩ thuật siêu đẳng, từ chiến lược tới sự chuẩn bị về thể chất, bởi vì đội bóng của chúng tôi sẽ trở nên mạnh hơn theo cách đó. Del Bosque không hẳn là nhà huấn luyện lý tưởng cho tương lai của Real Madrid.’

Trong thực tế, họ đã có được người lý tưởng, chỉ là họ đã không nhận ra điều đó. Del Bosque vẫn luôn là một vị HLV bóng đá quan trọng, khôn ngoan và ‘thức thời’, tám năm sau đó. Ông đã đoạt kỷ lục với đội tuyển Tây Ban Nha và trở thành người đầu tiên dẫn dắt một đội bóng đi tới chiến thắng cuối cùng tại World Cup mà để thua tại trận đầu tiên của giải đấu vào năm 2010. Sau khi ông rời khỏi Madrid, đội bóng này phải mất bốn năm nữa trước khi đoạt được một danh hiệu lớn – chức vô địch Tây Ban Nha dưới sự dẫn dắt của Fabio Capello vào năm 2007 – được giương cao. Dĩ nhiên, vị HLV người Ý cũng nhận được một ‘phần thưởng’: ông bị sa thải bởi người kế nhiệm của Pérez, Calderón.

Kể từ năm 2003, thời điểm khi ban lãnh đạo của Joan Laporta và các ý tưởng về bóng đá của Frank Rijkaard đã sản sinh ra một Barcelona hiện đại, hai vị HLV đã dẫn dắt đội tuyển: Rijkaard và Pep Guardiola. Tại thời điểm đó, Madrid đã có tới 11 vị HLV. Barcelona đã có hai vị giám đốc điều hành – Txiki Begiristain và Andoni Zubizarreta – so với con số năm tại Bernabéu.

Nhà báo Sid Lowe và tôi đã gặp Carlos Queiroz tại sân tập cũ của Madrid, một ngày sau khi ông được giới thiệu như là sự thay thế cho Del Bosque. Ông này đã kịp khám phá ra rằng trong khi họ đang đàm phán để mời gọi ông về từ MU, nơi ông đang làm trợ lý cho Sir Alex Ferguson, Madrid đã đưa ra một quyết định không thể thu hồi nhằm bán Claude Makélélé, cầu thủ tiền vệ phòng ngự, đứng sau các cầu thủ ngôi sao như: Luis Figo,Zinedine Zidane, Raul, Ronaldo và David Beckham.

‘Họ đã làm điều ấy mà không cần nghe tôi!’ Queiroz đã nổi khùng vào ngày hôm đó. ‘Yêu cầu tôi giành chức vô địch quốc gia hoặc Champions League mà không có một cầu thủ tiền vệ phòng ngự hàng đầu giống như việc cử một người leo lên đỉnh Everest mà không có bình oxy!’

Không phải cho đến khi Fabio Capello tiếp quản lần thứ hai con tàu đã được giữ vững. Mùa giải năm đó đã là một trong những mùa ấn tượng nhất trong lịch sử gần đây của bóng đá Tây Ban Nha, bằng việc Madrid gây dựng được một danh hiệu từ hàng loạt các chiến thắng trở lại nhịp nhàng. Sau khi đội bóng của ông đã chơi một trận giao hữu bộn tiền tại Israel vào cuối mùa giải, Capello, người đang trên đường đi nghỉ hè tại Tây Tạng với nhận thức rằng mình có thể sẽ bị sa thải, đã tổng kết vị thế của một HLV thậm chí là thành công tại Bernabéu: ‘Chiến thắng tại giải đấu này đã trở nên giống như việc cố gắng chiến đấu với phong cách của bạn để thoát khỏi vũng lầy.’

Ngoài ra không có chút nghi hoặc nào về việc khi Manuel Pellegrini nói về việc lập những kỉ lục và mang lại cho Madrid thứ bóng đá đẹp trong suốt mùa giải duy nhất mà ông dẫn dắt, ông làm như vậy với sự minh chứng rõ ràng. Chưa từng có một Madrid nào vượt quá 96 điểm đã đạt được tại La Liga trong mùa giải đó. Barcelona đang ở giữa giai đoạn hồi sinh phi thường dưới sự dẫn dắt của Guardiola và chỉ có thể giành danh hiệu vô địch với ba điểm chênh lệch. HLV của Barça vẫn còn hoài nghi cách mà đối thủ của ông đã được huấn luyện.

Tuy nhiên, đỉnh điểm của những thất bại của Madrid đến khi họ làm chủ nhà trong trận chung kết giải Champions League 2010 – chiến thắng thuộc về vị HLV tiếp sau đó của họ, José Mourinho, cùng với Internazionale. Tại vòng bán kết, Arsène Wenger, HLV của Arsenal, đã đưa ra một nhận định ranh mãnh rằng, ‘có lẽ thật đáng để chầu chực bên ngoài Bernabéu và chứng kiến những cầu thủ mà họ cho phép ra đi trong mùa giải này’. Đó là một cú huých khéo léo vào thói quen của Madrid đối với việc bán đi những cầu thủ 24 cara với giá bán của 24 củ cà rốt. Bỏ sang một bên khả năng đáng hổ thẹn là Barcelona có thể vô địch Champions League tại Bernabéu, ba đội bóng khác trong cuộc đua đã được lèo lái bởi các cầu thủ mà Madrid đã thải loại.

Wesley Sneijder ghi bàn và đã góp phần cùng các đồng đội giúp cho đội bóng Inter của Mourinho đánh bại Barcelona trong trận đấu lượt đi đầu tiên của vòng bán kết. Người-Hà-Lan đã là cầu thủ chủ chốt trong chiến thắng giành chức vô địch của Madrid năm 2008 nhưng đã bị bán, với khoản lỗ €12 triệu Euro, cho Inter, nơi mà anh này ngay lập tức trở thành quân át chủ bài tại đấu trường châu Âu. Inter đã thực sự hạ gục Barça tại trận lượt đi ngay trên sân San Siro và với bốn cầu thủ được chuyển nhượng bởi Florentino Pérez: Samuel Eto’o, Walter Samuel, Sneijder và Esteban Cambiasso.

Arjen Robben đã bổ sung bàn thắng ấn định chiến thắng trước cả Fiorentina và MU bằng việc tạo ra thêm một trận đấu thần kì đưa Bayern Munich đến với con đường dẫn tới chiến thắng với việc vượt qua OlymPiqué Lyon (những đội đã đánh bạn Madrid) tại vòng bán kết. Robben đã bị chuyển nhượng một cách không thể lý giải nổi sang cho Bayern trước khi cầu thủ này có thể cùng với Cristiano Ronaldo hợp thành bộ đôi chạy cánh đầy uy quyền dưới thời Pellegrini.

Tôi càng tìm hiểu sâu thêm thì càng thấy tồi tệ hơn. Kể từ khi bị thải loại bởi Madrid, Eto’o đã đạt được 15 danh hiệu vô địch, Cambiasso 15, Samuel 14, Sneijder 6. Robben đã giành được ba danh hiệu vô địch chỉ trong hai mùa giải đầu tiên cầu thủ này rời khỏi Real Madrid trong khi cầu thủ này và Sneijder là cầu thủ nòng cốt trong đội hình của Hà Lan trong trận chung kết Word Cup 2010.

Vấn đề ở chỗ, đã đên giai đoạn mà Madrid không những không có khả năng sản sinh ra các ‘Pavones’ (vinh quang) mà cũng chẳng giỏi giữ chân những ‘Zidane’ khi mà đã tìm ra họ. Từ bước ngoặt vĩ đại trong cuộc cải cách năm 2000, Madrid đã chỉ trông thấy thứ bóng đá ngắn hạn thay vì củng cố toàn diện.

Tại thời điểm giữa mùa giải 2011-12, một điều rõ ràng là José Mourinho đã củng cố lại Madrid và kỉ nguyên của vị HLV này vẫn đang phát triển. Chất lượng của các bản hợp đồng như Mesut Ozil và Ángel di María với không một chút nghi ngờ gì cả, và cũng bằng cách đó vị HLV này khôi phục lại sự hiện diện xuất quỷ nhập thần của Kaká. Lối chơi của Ronaldo đã đang dần chín muồi dưới thời đại của Mourinho. Madrid đang dần trở nên mạnh mẽ,nguy hiểm và hấp dẫn.

Khi Mourinho tiếp quản vị HLV này đã nói, trải qua một mùa giải mà không có một thành tích nào tại Real Madrid đã mang đến sự sỉ nhục gần đây của họ dưới bàn tay của Barça là điều không thể hình dung được, các đội bóng của ông đã luôn hoàn thiện hơn trong mùa giải thứ hai.

Ông cũng nói rằng: ‘Mối quan hệ của tôi với Pep Guardiola đã, đang và sẽ tốt đẹp. Nếu chúng ta có một vấn đề gì liên quan tới những lý do bóng đá thì nó sẽ không bao giờ trở thành một vấn đề giữa José Mourinho và Pep Guardiola. Nó sẽ là một vấn đề giữa HLV của Real Madrid và HLV của Barcelona. Điều ấy hoàn toàn khác nhau. Tôi tôn trọng ông ấy nhiêu như tôi nghĩ rằng ông ấy tôn trọng tôi. Không hề có bất cứ một vấn đề cá nhân nào giữa chúng tôi, hoàn toàn ngược lại. Dĩ nhiên, tôi không thể cầu chúc cho ông ấy gặp may ngay tại thời điểm này, bởi vì chúng tôi đều đang chơi trong cùng một giải đấu, nhưng ngoài điều ấy ra thì không hề có vấn đề gì cả.’

Những hành động và lời nói của Mourinho ngay sau đó đã phản bội lại những quan điểm đó và, cho tới cuối mùa giải đầu tiên của mình, thực sự là đã có một vấn đề giữa hai người đàn ông này.

Một trong những quan điểm khác của ông với vai trò HLV mới được bổ nhiệm của Madrid cũng cho thấy ông đã trượt xa nhường nào ngay trong mùa giải đầu tiên.

Mourinho đã lí giải rằng: ‘Điều mà tôi đã nói với những người làm việc cho tôi là điều quan trọng để ‘nhìn’ ra mọi thứ rõ ràng, nhưng điều quan trọng hơn cả chính là thông tin đã thu hút được đúng người, vào đúng thời điểm theo đúng cách. Chất lượng của nguồn tin mà chúng ta nhận được quan trọng hơn nhiều so với chất lượng thông tin mà kẻ khác đưa ra ban đầu.

‘Kinh nghiệm đã dạy tôi rằng nếu bạn không phải là HLV đội hình chính thức bạn sẽ có thời gian để quan sát và phân tích, nhưng khi bạn đang là người duy nhất nắm trọng trách thì điều quan trọng vẫn là khkả năng phân tích các tình huống và đưa ra các quyết định dưới một sức ép. Đó là điều mà khoa học gọi là ‘trí tuệ cảm xúc’. Khi một vị trợ lý hoặc khi một nhà phân tích đứng trước máy tính xem xét trận đấu một, hai, có lẽ là mười lần là một việc. Nhưng đây lại là một chuyện hoàn toàn khác trong chuỗi căng thẳng của trận đấu khi bạn không thể nhấn nút tạm dừng và nói ‘dừng lại, tôi muốn xem lại một lần nữa’. Thế giới của trận đấu hoàn toàn khác biệt – bị cô lập hoàn toàn với tất cả các việc khác mà ta làm.’

Đây là một góc nhìn đầy lôi cuốn trong nguyên tắc làm việc tỉ mỉ thuộc về bản chất của Mourinho và nỗ lực của ông nhằm biến việc quản lý bóng đá thành một ngành kinh doanh khoa học, nhưng một vài hành động của và quyết định của vị HLV này đã phản lại quan điểm của chính ông về ‘trí tuệ cảm xúc’. Nếu những phân tích của ông và các vị trợ lý đủ tốt để ông tin tưởng, trên cơ sở những gì ông đã cân nhắc thì ông có thể bám sát Barcelona tại Nou Camp vào tháng Mười một năm 2010? Việc đè bẹp Real Madrid với tỷ số 5-0 đã khiến họ không thể ngẩng đầu trong các trận còn lại của mùa giải và cũng là một trong những sự hủy diệt tàn bạo và toàn diện nhất đã từng có trong một trận Clásico.

Có lẽ điều duy nhất làm giảm đi bản chất thực sự của trận đấu kinh điển đại bại hồi tháng Mừoi một năm 2010 đó là sự thực về việc quá chênh lệch giữa hai đội. Đội bóng của Guardiola có năng lực hơn Madrid nhiều và, trước khi hướng đến Wembley 2011, tôi chưa từng được nghe những tiếng nói thống nhất trong giới bóng đá chuyên nghiệp với nỗi băn khoăn liệu đây có phải màn trình diễn tuyệt vời nhất họ đã từng được chứng kiến.

Cơn mưa lạnh giá đã không làm giảm được sự bẽ mặt và Sergio Ramos đã lĩnh xướng cho mùa xuân sau đó bằng một pha vào bóng thô bạo với Messi điều này đã mang đến cho cầu thủ này một thẻ đỏ. Anh này sau đó đã vung tay vào mặt Carles Puyol, anh được kéo ra khỏi cuộc đụng đầu khó chịu với Gerrad Piqué và văng ra những lời lăng mạ với Xavi. Tất cả những hiệp ước bất tương xâm bằng miệng giữa các cầu thủ Tây Ban nha ở CLB Barça và Real Madrid, một sự kế thừa từ sau chiến thắng tại Word Cup, đã bị xé bỏ vào đêm hôm đó.

Sau đó, trong suốt loạt trận Clásicos đầy mê hoặc vào mùa xuân năm 2011, Mourinho đã lật ngược những chiêu bài của mình và đều đã lãnh lấy sai lầm. Để chơi phòng ngự giống như ông đã làm tại trận ‘siêu kinh điển’ thứ hai tại La Liga, một trận bóng kết thúc với tỉ số hòa 1-1, và sau đó một lần nữa làm tương tự trong trận bán kết lượt đi tại giải Champions League, bằng việc đánh bại Barcelona tại trận chung kết giải đấu Copa del Rey (Cup Nhà vua), đã không chỉ phản lại tình cảnh khi đó của Madrid mà còn chứng tỏ đó là một sai lầm chiến thuật.

Và đâu là trí tuệ cảm xúc của Mourinho khi ông bị đưa tiễn vào đêm hôm đó, khi ông đã huênh hoang về những âm mưu đen tối sau trận đấu, hoặc khi ông chọc vào mắt Tito Vilanova tại trận Supercopa (Siêu cúp) hồi tháng Tám?

Thậm chí từ xa Guti, một trong những cầu thủ trung thành nhất của Madrid, đã lên tiếng phản đối lại người đứng mũi chịu sào cho CLB của mình. ‘Có vài điều tôi không thích ở Mourinho,’ cầu thủ vừa mới rời khỏi Madrid chỉ một thời gian ngắn trước khi vị HLV mới đến nói. ‘Quan điểm của Madrid chính là danh dự, cố gắng để đảm bảo rằng chiếc áo lịch sử này là quan trọng hơn bất cứ người nào đang vượt qua CLB tại mọi thời điểm. Barça đang giành chiến thắng dựa trên giá gị riêng của họ – không phải bởi sự giúp đỡ của các trọng tài.’

Thời điểm khi Mourinho loại bỏ pha chọc tức Guardiola và Barcelona đã khiến cho vị HLV này không còn giữ được những tiêu chuẩn thông thường, và khi sự hồ nghi về ’một thế lực giấu mặt nào đó’ ủng hộ cho Barça đã bị loại bỏ khỏi tâm trí ông, sẽ là thời khắc mà Madrid có được vị HLV mà họ đáng có – và khi đó Barcelona sẽ có được một đối thủ nguy hiểm đáng kể.

Eric Abidal: Kẻ sống sót

Đôi khi, trong những phân tích của đội bóng này, việc hồi tưởng lại là điều cần thiết. Nếu bạn biết được rằng những ngày đầu trong quãng thời gian Éric Abidal ở Barcelona là một kỉ nguyên mới đang trên đường đến với vinh quang, bạn sẽ đánh cược mọi thứ mình có rằng cỗ máy này sẽ nhào nặn anh chàng người Pháp ra trò trước khi có được bất cứ một sự tiến bộ nào.

Khi đến đây, cầu thủ này đã than phiền về khí hậu, mối quan hệ giữa các cầu thủ và nói chung cảm thấy cuộc sống ở Barcelona không phải là la vie en rose (cuộc sống màu hồng). Nhiều hơn như những gì anh đã muốn trong vụ chuyển nhượng với Lyon, điều đó cho thấy rằng cuộc sống nơi đây phức tạp hơn so với ý thích của anh.

Khi Pep Guardiola gặp mặt đội hình chính thức mới của mình và nói với họ với vẻ cực kỳ thẳng thắn về những thách thức phía trước, trong khi buộc họ phải trải qua các vòng thử thách đầu tiên, một mùa hè nóng rực, và chính Abidal người đã không bắt kịp tinh thần khó hiểu của Guardiola, nhưng cũng chính là người cần phải có theo như cách giải thích của vị HLV này với ngài chủ tịch Joan Laporta.

Trong tất cả những đòi hỏi ấy, một Abidal nhã nhặn, nhanh nhẹn, với cặp giò dài và khỏe, không còn chút nghi ngờ gì nữa rất thích hợp với lối bóng đá phòng ngự. Tất cả chỉ là về việc liệu thái độ và tâm trạng của cầu thủ người Pháp này có bắt nhịp được cùng với các đồng đội hay không. May thay, sự việc diễn ra đã cho thấy Abidal thực sự đã tìm kiếm được những yếu tố tương đồng mà vị HLV mới có thể khai thác.

Bóng đá càng đá càng bạo dạn hơn, tập luyện càng chăm chỉ càng đạt tới tham vọng cao hơn, Abidal đã phát triển ngày càng mạnh mẽ hơn. Khi cầu thủ này đã làm được như vậy, động lực cá nhân của anh đã đạt tới và giành được sự tôn trọng và ngưỡng mộ từ những người xung quanh.

Đây cũng là trường hợp mà nếu thiếu vắng thủ người Pháp này, Guardiola sẽ ít có khả năng thường xuyên đẩy đội hình về tuyến sau như vậy trong suốt thời gian đương nhiệm của mình. Trước khi áp dụng chiến thuật đó, Abidal đã thường đá cặp với Puyol hoặc Piqué ở tuyến giữa và cho phép hoán đổi từ đội hình bốn thành ba bởi cầu thủ này quá lão luyện, rất mạch lạc khi chơi ở vị trí trung vệ thay vì vị trí sở trường của mình là hậu vệ cánh trái.

Rất lâu trước khi việc chẩn đoán một khối u ở gan vào tháng Ba năm 2011, cầu thủ này đã trở thành người lĩnh xướng của toàn đội. Trong cú ăn ba tại mùa giải đầu tiên của Guardiola, chàng hậu vệ này đã thường xuyên phải ngồi ngoài bởi chấn thương hoặc án treo giò. Abidal đã luôn luôn thích nghi và tiến tới bất cứ thách thức nào anh được giao.

Trước trận chung kết Champions League diễn ra ở Wembley, Abidal đã nói với tôi rằng vào hồi tháng Mười một trước, khi đánh bại đội truyển Anh trong màu áo đội tuyển Pháp, anh đã tự dành cho mình một lời nhắc nhỏ trong phòng thay đồ rằng anh đã hy vọng có thể trở lại và được gọi vào đội tuyển vào tháng Năm. Tờ ghi chú không còn ở đó nữa nhưng anh thì có, mặc cho những chẩn đoán y tế cho thấy hy vọng đó là điều không khả thi.

Có thể đó không phải là một khoảnh khắc nhiều cảm xúc hay khoảnh khắc xúc động trong lịch sử thời hiện đại của FC Barcelona hơn là một bệnh nhân ung thư đã được tái sinh gần đây đang được nhắc tới bởi những người Catalan ưu tú – Carles Puyol – trao chiếc băng đội trưởng và nâng cao cúp vô địch thứ biểu trưng cho mục đích sống của các cầu thủ bản xứ tại CLB. Điều ấy kể cho bạn mọi điều mà bạn cần về Éric Abidal.

Dòng thông tin - RSS Hightlight Bóng Đá

Xem Nhiều

DMCA.com Protection Status

More in Huyền Thoại Bóng Đá