HÀNH TRÌNH CỦA MESSI
“Tôi tin Leo đến từ một hành tinh khác, nơi khai sinh ra những con người phi thường như nhạc công vĩ cầm, kiến trúc sư hay bác sĩ. Những người được chọn.”
Josep Maria Minguella
TÔI VẪN CÒN NHỚ RÕ lần đầu tiên xem Leo Messi chơi bóng. Ngày đó anh đang hoàn thiện những kỹ năng của mình. Tôi vừa xem vừa nghĩ về Joan Verdú, người từng chơi ở vị trí mà hiện nay là sở trường của Messi. Verdú hoàn toàn vượt trội so với Messi; và hiển nhiên, thần đồng được biết đến như cầu thủ xuất sắc nhất thế giới hiện nay không phải lúc nào cũng tỏa sáng rực rỡ.
Đó là mùa thu năm 2003 tại sân vận động Mini Estadi của Barça, nơi có sức chứa 17 nghìn chỗ ngồi và chỉ cách Camp Nou vài trăm mét. Rob Moore bạn tôi rủ tôi đến xem Arnau Riera, đội trưởng đội hình B của Barça thi đấu, vì anh đang có ý định làm đại diện cho cậu ấy. Cái tên Messi dĩ nhiên cũng đã thu hút được nhiều sự chú ý, nhưng thời điểm đó anh còn đá cánh trái trong sơ đồ 4-2-3-1. Và dù anh đã đóng góp vài pha dẫn bóng khá tinh tế, thì Messi ngày đó trông vẫn có vẻ lù đù và hời hợt.
Lần tiếp theo tôi xem anh thi đấu là vào buổi tối hôm anh ghi bàn thắng đầu tiên cho Barcelona – trong trận đấu với Albacete tại Camp Nou mùa xuân năm 2005. Không một ai ngờ rằng họ đang được mục kích sự xuất hiện của một tài năng đặc biệt.
Tôi dẫn con gái tôi, Cara đến xem trận đấu. Chúng tôi ngồi phía trên cao khán đài ‘Lateral’ sân Camp Nou – gần sát cầu môn phía Bắc.
Messi chỉ mới 17 tuổi và chỉ vừa trải qua 69 phút đầu tiên tại La Liga, mở đầu với trận ra mắt gặp Espanyol sáu tháng trước. Anh vào sân thay Samuel Eto’o, và chỉ 107 giây sau đã lập tức đưa bóng vào lưới. Ronaldinho thoát được hai người kèm, bấm mũi giày chuyền bóng bổng cho Messi. Chàng trai Argentina đón bóng và thực hiện một cú trích bóng điệu nghệ qua người thủ môn.
Bàn thắng không được công nhận do trọng tài mắc lỗi khi bắt việt vị. Thủ thành Albacete, Raúl Valbuena trịch thượng xoa đầu Messi: “Thiếu may mắn thôi, nhóc”. 80,000 khán giả la ó phản đối tiếng còi đã cướp đi của họ một bàn thắng tuyệt đẹp. Giờ thi đấu chính thức chỉ còn lại 18 giây, vừa đủ để ‘phù thủy’ người Brazil và cậu học trò nhỏ của anh làm nên một điều kì diệu.
Ba mươi giây sau khi bị từ chối bàn thắng, Ronaldinho lại chuyền bóng cho Messi ở cánh trái và cú tạt bóng của Messi thiếu chút nữa đã mang lại bàn thắng cho Iniesta. Thiên tài trẻ tuổi chỉ mới góp mặt trong sân hai-phút-rưỡi. Albacete lao lên tìm cách ghi bàn gỡ hòa. Nhưng rồi Van Bronckhorst đã cướp bóng từ chân Rubén Súarez và để Deco chuyền bóng lên cho Messi. Chàng trai trẻ đón bóng bằng đầu, quan sát hậu vệ rồi chuyền về cho Ronaldinho. Danh thủ người Brazil thực hiện đường chuyền ngược lại qua đầu Gaspar Galvéz từ giữa sân. Messi để bóng chạm đất một lần, trước khi lốp bóng qua người Valbuena lần thứ hai.
Sân Camp Nou như nổ tung. Chúng ta không thể biết chính xác Ronaldinho, một tiền vệ rộng lượng và dễ mến, đánh giá cao Messi đến mức nào. Thế nhưng đã xuất hiện một dấu hiệu: nhạc trưởng người Brazil đã hai lần kiến tạo cho Messi, nhờ đó anh có cơ hội chứng tỏ với cả sân khả năng của mình. Lúc ăn mừng, Ronaldinho đã cõng tiền đạo trẻ trên lưng, để anh có thể đón nhận hết lời chúc tụng của khán giả. Vài tuần sau, Messi phát biểu: “Thật bất ngờ vì tôi có thể nghe 80 nghìn người gọi tên mình, nhưng khi đó mọi thứ như trắng xóa trước mắt tôi. Tôi không biết có phải do mình đã bị choáng hay đó chỉ là cảm xúc ùa về sau khi ghi bàn thắng đầu tiên ở Camp Nou, nhưng tôi không thể nhìn thấy gì cả.”
Không ai có thể biết Messi rồi sẽ trở nên vĩ đại như thế nào, nhưng bất cứ ai đêm hôm đó được thưởng thức siêu phẩm của anh đều tin rằng Barcelona đã mang về một tài năng sáng giá mới.
Đánh giá ban đầu đối với anh tại Mini Estadi luôn khiến tôi nhức nhối mỗi khi nghĩ đến. Liệu tôi có phải là người duy nhất trên thế giới này được gặp Messi từ sớm nhưng không nhận ra khả năng của anh hay không? Đó là điều khiến tôi luôn trăn trở, cho đến khi lao vào nghiên cứu để viết nên cuốn sách này.
Khi trò chuyện với Arnau Riera về trận đấu hôm ấy, anh nói với tôi, khi đó, Messi đã không đủ kiên nhẫn tiếp tục thi đấu cho đội hình B và cậu ấy sẽ chấp nhận chơi ở bất cứ vị trí nào ngoại trừ đá cánh trái. Ngày qua ngày, cậu ấy càng lúc càng mất phương hướng. Cậu ấy chơi không tồi, nhưng chưa đúng với phong độ.¬
“Chúng tôi biết ngay từ ngày cậu ấy gia nhập rằng chàng trai này sẽ không gắn bó lâu với chúng tôi,” Arnau kể. “Cậu ấy là một đồng đội, một chiến hữu tuyệt vời và chơi rất cừ – nhưng cậu ấy hoàn toàn hiểu rõ mình thuộc về đội hình chính. Từ năm 16 tuổi, cậu ấy đã cảm thấy khó chịu với vị trí của mình ở cánh trái.”
Nhờ ơn trời, mấy hôm sau tôi được gặp trực tiếp Messi. Thật may mắn làm sao.
Anh ấy nói rằng anh “ghét” bị yêu cầu chơi ở cánh phải, hoặc tệ hơn là cánh trái như hồi Frank Rijkaard cất nhắc anh lên chơi cho đội hình chính. Nhưng Messi cũng thừa nhận rằng anh học hỏi được rất nhiều từ khi được đá cặp với một trong những trung phong tài năng nhất, Samuel Eto’o.
Trong những ngày đầu sự nghiệp của anh, không chỉ có tôi là người đánh giá sai khả năng của cầu thủ xuất sắc nhất trong tương lai này. Cũng chính vì những nhận định đó mà suýt nữa anh đã phải rời Barça.
Căn bệnh thiếu hụt hoóc-môn mà anh mắc phải từ khi mới sinh (Lionel Josep Messi sinh năm 1987 tại Rosario, gần Buenos Aires, Argentina) đã khiến anh không đạt được chiều cao của người trưởng thành. Nó ảnh hưởng đến sự tăng trưởng sinh lý nhiều đến mức suýt cướp đi của anh cơ hội được thi đấu chuyên nghiệp. Những thông tin này giờ đây rất phổ biến, thế nhưng chuyện Messi thiếu mất sự quan tâm và cam kết của Barça chỉ vì vóc dáng của anh lại là điều không phải ai cũng biết.
Thậm chí Carles Rexach, rồi đến cố vấn của chủ tịch Barça, Joan Gaspart, đã phải bí mật thuyết phục Barcelona kí kết hợp đồng với Messi bằng cách để lại dòng viết tay trên giấy ăn tại CLB tennis Pompeia; Cha của Messi cũng buộc phải nói khó với ban lãnh đạo Barcelona, nhằm yêu cầu họ giữ đúng cam kết; bởi vì số tiền ông cần để lo cho con trai, trong suốt chuyến đi từ Argentina đến Barcelona, giờ đã hết sạch.
Trong câu chuyện kể về việc Barcelona đã phát hiện Messi ra sao, tình trạng thể chất của anh cũng được đề cập đến.
Chuyên gia riêng của anh ở Argentina, bác sĩ Diego Schwarzstein kể lại: “Có vài người từ đội bóng (Newell’s Old Boys, nơi Messi bắt đầu tập luyện) đến gặp tôi và nói, “Chúng tôi có một cậu bé, cậu ấy là một hiện tượng, nhưng cậu ấy cần phải trưởng thành.” Cậu ấy thiếu hụt chất hoóc-môn mà chúng tôi có thể tái tạo lại để cung cấp cho cơ thể mỗi khi cần đến. Vấn đề duy nhất là nó rất đắt.”
Messi khi đó mới tám tuổi, nhưng gia đình anh nhận thấy con trai mình có tài năng rất đặc biệt và đã xoay xở mọi cách để chữa trị cho anh. Thế nhưng, chi phí hóa ra chẳng phải là vấn đề duy nhất. Thứ thuốc tiêm đó hoàn toàn không thích hợp để thử nghiệm trên một cậu bé.
Tuy vậy, anh đã từ chối mọi sự giúp đỡ từ gia đình và họ hàng. “Tôi sẽ nhớ mãi những đêm đó, khi tôi ngồi trên giường và tự tiêm thuốc lên chân mình,” anh nói. “Chẳng vui vẻ gì, tin tôi đi, nhưng tôi luôn khao khát được trở thành cầu thủ và biết mình sẽ làm được. Thế nhưng, thuốc quá đắt và dù gia đình tôi đã cố gắng hết sức, chúng tôi vẫn không thể tự lo nổi chi phí điều trị.”
Matías Messi, anh trai của Leo, kể lại: “Nó tự lo tất cả, tự bơm thuốc vào ống và tự tiêm cho mình. Gia đình rất đau xót trước chuyện này, mặc dù nó chẳng bao giờ để lộ ra; bạn có biết rằng mỗi đêm trước khi ngủ nó đều lặp lại như vậy, chẳng tốt lành gì với một đứa trẻ ở tuổi của nó.”
Tại Rosario, anh là kẻ thống trị trong lối chơi bóng đã trở nên phổ biến ở châu Âu và Mĩ Latinh. Quả bóng nhỏ hơn và nặng hơn, khung thành hẹp và cao hơn, khác hẳn kiểu khung gỗ hình chữ nhật áp dụng cho sân đấu nhỏ tại Anh và Ireland. Mặc dù nhỏ bé hơn đối phương, anh biết cách phán đoán khi nào nên giữ bóng, khi nào nên tăng tốc và khi nào nên sử dụng kỹ thuật dắt bóng như thôi miên vốn đã trở thành thương hiệu của anh hôm nay.
Đội bóng nhỏ địa phương anh thi đấu có tên Grandoli. Khi đó cha anh, Jorge, cũng chính là HLV. Bà anh đã ghi tên anh vào đội khi anh mới năm tuổi. Lần đầu tiên anh chơi là khi đội thiếu người và được lấp vào cho đủ quân số. Cho đến nay, anh vẫn gửi đến cho bà anh, Celia, những bàn thắng bằng cách chỉ tay lên trời mỗi khi ghi bàn.
Đội bóng cách nhà Messi 4 cây số, nằm trong khu Calle Estado se Israel, đồng nghĩa với việc anh phải lội bộ cả giờ đồng hồ nếu không có ai cho đi nhờ, hoặc nếu vé xe buýt quá đắt. Tài năng của anh được nhận ra từ sớm và Newell’s Old Boys đã chiêu mộ anh về đội tuyển trẻ. Đến giờ, Messi vẫn thổ lộ rằng anh muốn được kết thúc sự nghiệp tại đội bóng này.
Sân vận động cách nhà đến 6 cây số, vì vậy khi còn bé mỗi lần được đến đây xem đội hình chính thi đấu, anh như được đến thiên đường vậy. Anh đã xem thần tượng của cả nước, Diego Maradona chơi một trong năm trận tại Newell cuối năm 1993, khi cha dẫn anh lên thành phố. Ngồi trên khán đài Parque de la Independencia, ngay phía trên trường đua và CLB Jockey Rosario, xa xa là mặt hồ, những vườn hồng và những bức tượng điêu khắc lịch sử – có một cổ động viên đang reo vang khắp cả Rosario.
Trung tâm huấn luyện thanh thiếu niên của Newell, Instalaciones Malvinas, nằm gần nhà Messi hơn và thiết kế khá cơ bản. Anh trưởng thành rất nhanh tại đó nhưng không đội bóng nào, kể cả River Plate, thèm muốn chữ ký của anh. Họ không chịu đáp ứng mức phụ cấp 1 nghìn đôla một tháng trong hai năm nhằm hỗ trợ việc điều trị của Messi, giúp anh đạt được chiều cao tự nhiên và có thể phát triển thể chất bình thường.
Jorge Messi đã thuyết phục các ông chủ và các doanh nghiệp địa phương hỗ trợ việc điều trị, nhưng mức tài trợ sẽ không thể duy trì sau hai năm, phần lớn do ảnh hưởng của cuộc suy thoái kinh tế ở Argentina.
Phép màu đã xảy ra vào năm 2000. Chú nhóc 12 tuổi lọt vào mắt xanh của Barcelona, đã cùng với gia đình đến sinh sống ở phía bên kia trái đất, tiếp tục quá trình điều trị, xóa tan mọi nghi vấn về anh tại Camp Nou và nổi lên thành một trong những cầu thủ xuất sắc nhất thế giới mọi thời đại.
Hai trung gian người Argentina tại Buenos Aires đã nghe về cậu bé thần đồng này, một tài năng bất hạnh. Họ liên lạc với Horacio Gaggioli tại Barcelona, người đã mang về đội bóng này một tên tuổi đình đám – Josep Maria Minguella, một hình mẫu trong lịch sử Barcelona đương đại, một con người phi thường.
Minguella chuyển về Barcelona với tư cách thông dịch viên của HLV người Anh, Vic Buckingham năm 1970. Ông trở thành HLV, trợ lý giám đốc, đào tạo đội tuyển trẻ, tuyển trạch viên và người đại diện cho cầu thủ. Ông cũng là người đã mang Diego Maradona, Romario,Hristo Stoichkov và cuối cùng là Leo Messi về Camp Nou.
Về kế hoạch kí hợp đồng với Maradona, Minguella giải thích với tôi: “Đó là một cuộc ngã giá rất khó khăn và dai dẳng, Tôi phát hiện ra Maradona lần đầu tiên năm 1977 và quyết tâm nhanh chóng mang anh ấy về Barcelona.”
“Tôi đã tìm kiếm cầu thủ cho chiếc áo số 7 tại Barça và đến tháng thứ ba tôi đã đến Argentina, quan sát một chàng trai tên Jorge López, một cậu bé với mái tóc quăn đen, mặc quần đùi trên sân đấu. Ngay khi có bóng cậu ấy đã khiến tôi phải chú ý. Cậu ấy khác xa bất cứ ai tôi từng gặp. Khi tôi hỏi thăm chủ tịch của Argentinos Juniors, ông nói các cầu thủ sẽ giết ông nếu ông dám bán cậu ấy đi. Thời điểm đó, Barça cũng không muốn kí hợp đồng với những cầu thủ đến từ quốc gia khác.”
“Cuối cùng thì mãi đến năm 1980 tôi mới hoàn tất được hợp đồng giữa Maradona và Barcelona. Chúng tôi trở về Catalonia trong bí mật tuyệt đối. Mười lăm ngày sau, chủ tịch liên đoàn bóng đá Argentina, Julio Grondona gọi cho tôi và cần tôi trở về Buenos Aires ngay vì phát sinh một số vấn đề. Grondona bảo rằng tôi cần phải gặp Bộ trưởng thể thao tại văn phòng chính phủ. Ông ấy có chân trong ban tổ chức World Cup 1978, khi đó Argentina vẫn duy trì thể chế quân chủ. Họ thống nhất rằng Maradona sẽ không thể rời quê nhà trước khi kết thúc World Cup 1982.”
“Tôi rất e ngại phải dính líu với giới quân sự tại đất nước này, vào thời điểm đó họ đang giết người bừa bãi, con số có thể lên đến 40 nghìn người. Tôi không chắc khi đó tôi có dám cự cãi tay đôi với họ hay không.”
“Thỏa thuận là Diego sẽ gia nhập
Boca Juniors, nhưng sẽ về với chúng tôi sau khi World Cup kết thúc.”
Maradona luôn và sẽ luôn luôn quan trọng hơn Messi. Khi lần đầu ông được El Diego mời xuất hiện trên chương trình truyền hình “La Noche del 10” ở Buenos Aires, Messi đã bật khóc khi xem nó. Anh đã nói trong cảm xúc rằng anh không thể tin mình lại nhận được cuộc gọi từ danh thủ vĩ đại nhất đất nước mình.
Maradona đã dẫn dắt Messi tại tuyển Argentina và mặc dù thỉnh thoảng vị tiền bối có tỏ ra ghen tị đôi chút, ông vẫn thừa nhận rằng: ông tin chàng trai này sẽ vượt qua ông.
Minguella hồi tưởng lại rất rõ ràng cảnh ông bị thuyết phục bởi tài năng của Messi để rồi phải quay sang thuyết phục những người khác. “Trường hợp của Messi còn khó hơn cả Maradona,” ông nói. “Tôi gặp cậu ấy lần đầu khi Messi 12 tuổi và trông rất nhỏ con. Thực tế tôi có chút nghi ngờ việc cậu ấy sẽ chơi tốt ở châu Âu, nhưng sau khi xem xong đoạn ghi hình tôi đã nghĩ khác. Tôi tin rằng Leo đến từ một hành tinh khác, nơi khai sinh ra những con người phi thường như nhạc công vĩ cầm, kiến trúc sư hay bác sĩ. Những người được chọn.”
“Cậu ấy giống Maradona như đúc. Cũng thuận chân trái, cũng mang áo số 10, cũng khao khát đó. Tất cả những đứa bé như cậu ta đều muốn được chơi bóng, muốn được như Maradona. Nhưng tôi hiểu vấn đề và khả năng thành công của kế hoạch này nghiêm trọng đến mức nào”.
Một lần nữa, Barça trả lời rằng họ không quan tâm. Họ cho hay: “Phải mất 10 đến 12 năm chúng tôi mới thu lại thành quả”. Tôi đành hạ quyết tâm và bỏ tiền túi của mình để chi trả phí đi lại cho cha con Messi ở Tây Ban Nha, và sắp xếp cho họ nghỉ ngơi tại khách sạn Plaza, Plaza Espanya.
“Trong buổi tập luyện, các HLV có thể thấy được tố chất của cậu ấy, nhưng cũng phải trải qua nhiều tuần bàn bạc vì có vài vị giám đốc cho rằng cậu quá nhỏ bé. Quyết định cuối cùng vẫn chưa được đưa ra. Tôi gọi cho Carles Rexach, chiến hữu của tôi trong nhiều năm và cũng là cố vấn kỹ thuật cho chủ tịch Joan Gaspart. Charles quyết định sẽ sắp xếp một trận giao hữu”.
Trận đấu diễn ra kịch tính và sòng phẳng trên mặt sân nhân tạo Mini Estadi; và Messi, bất chấp tài năng vẫn chưa chín muồi, đã thi đấu hăng say với những cầu thủ hơn tuổi mình. Anh đã khiến họ bị lu mờ, chỉ những ai mù quáng mới không nhận thấy điều đó.
“Carles nhận ra ngay lập tức các cầu thủ khác đã quá choáng váng để có thể chấp nhận sự thật”, Minguella nói. “Nhưng mọi chuyện vẫn dằng dai và sau một thời gian cha của Leo trở nên hoang mang và mất hy vọng. Do đó, chúng tôi đã hẹn gặp nhau tại CLB tennis Pompeia, nơi tôi làm chủ tịch. Tôi rất tin tưởng ở khả năng của Rexach, nhưng gia đình Messi đã đến đây hơn một tháng và họ lo rằng có lẽ mọi thứ đã xôi hỏng bỏng không”.
“Và rồi, thật kinh ngạc, Carles với lấy hộp khăn giấy trên bàn và viết lên đó: “Barcelona, ngày 14 tháng Mười Hai năm 2000, trước sự chứng kiến của ngài Minguella và ngài Horacio Gaggioli (đại diện cho gia đình Messi), tôi , Carles Rexach, thư ký kỹ thuật của đội Barcelona xin nói lên ý kiến của mình, dù biết sẽ đi ngược lại quan điểm của một số người, nhằm cam kết chiêu mộ Lionel Messi cho đến khi kết thúc các điều khoản ràng buộc tài chính đã thống nhất”.
Tuy nhiên, thời gian đã hết. Jorge Messi đã quá mệt mỏi và không thể kiên nhẫn thêm nữa.
Ông đã phải hứng chịu sự thất vọng tương tự sau khi đàm phán với River Plate vài tháng trước; và lần này là ở tận bên kia trái đất, nơi xa cách những thành viên còn lại trong gia đình. Barça có vẻ như sẽ một lần nữa biến ông và Messi thành trò hề.
Trong hoàn cảnh ấy – mặc dù Minguella đã thề thốt rằng họ sẽ không bao giờ liên hệ với Real Madrid – các đối thủ lớn nhất của Barça đã biết đến chàng trai với tiền đồ xán lạn này, biết đến một kế hoạch đang âm thầm tiến hành tại Catalunya. Messi chưa có hợp đồng chính thức nào ở Argentina và chỉ cần một hành động táo bạo sẽ có thể mang lại thắng lợi lớn.
Messi và cha trở về nhà kì Giáng Sinh năm đó trong thất vọng ê chề, trước sự thờ ơ của Barcelona. Khả năng lớn nhất là Messi, dưới áp lực của luật chuyển nhượng do Liên đoàn Bóng đá Argentina ban hành, sẽ phải ký một hợp đồng chính thức (gần như chắc chắn sẽ là với Newell’s) và cơ hội được đầu quân cho Barça tan biến.
Hy vọng rằng bản hợp đồng trớ trêu trên giấy ăn sẽ có hiệu lực, nhóm Messis (những người tham gia thương vụ Messi) đã thuyết phục Barça thêm lần nữa. Jorge đề nghị một mức lương khoảng 42 nghìn Euro một năm trong đội hình trẻ. Và rồi, sự nghiệp của con trai ông tại Camp Nou đã bắt đầu. Hay cũng gần như thế.
Trong cuộc phỏng vấn đầu tiên với Messi hồi tháng Hai năm 2006, anh chia sẻ với tôi cảm giác của mình khi chuẩn bị chia tay Rosario, vì lúc đó anh đã chính thức trở thành cầu thủ học việc của đội trẻ Barcelona.
“Đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ ngày tôi rời quê hương và mọi người đến chào tạm biệt,” anh kể. “Mẹ tôi, cha tôi, hai anh trai và em gái tôi đã sẵn sàng lên taxi đến sân bay. Tất cả mọi người đều khóc. Ai cũng bảo với tôi Barcelona sẽ chăm sóc cho tôi và gia đình, nhưng tôi lo đó chỉ là lời nói suông. Vì vậy khi đặt chân đến Camp Nou, chúng tôi kinh ngạc đến mức phải tự véo mình mới dám tin đó là sự thật”.
Phải đến tháng Ba năm 2001, chàng cầu thủ học việc mới được kí kết hợp đồng. Joan Lacueva, một anh hùng khác trong lịch sử Barça và cũng là Tổng giám đốc của CLB vào thời điểm đó, đã phát chán thái độ hờ hững của Barça và bắt đầu chi trả cho quá trình điều trị hoóc-môn tăng trưởng của Messi bằng tiền túi của ông.
Đó cũng là thời khắc quan trọng mà ông nhắc đến trong cuốn tự truyện của mình, khi bắt đầu nói chi tiết về sự kiện then chốt đó lần đầu tiên sau 11 năm đã trôi qua.
“Tôi là Tổng giám đốc, người chịu trách nhiệm quản lý các cầu thủ trẻ tại Barça. Tôi được báo có một cầu thủ đang học việc tại đây, cậu ấy chính là Messi. Josep Maria Minguella đã đến gặp tôi và nói, “Tôi cam đoan cậu bé này sẽ được chơi trong đội hình chính một ngày nào đó. Tôi rất thích cậu ấy và chúng ta cần phải tìm hiểu tại sao cha cậu vẫn chưa hài lòng và vì sao mọi việc vẫn chưa có tiến triển. Tôi muốn chuyện này phải được giải quyết nhanh gọn”.
Tôi đến gặp ban điều hành và nói, “Có một cậu bé đang thử việc tại đây và tôi cần mọi thông tin về cậu ta để có thể quyết định chúng ta có nên xúc tiến thương vụ này hay không.”
“Càng trao đổi thêm với các HLV – những người có mặt trong các buổi tập – tôi càng nhận được thêm nhiều báo cáo ấn tượng, vì vậy tôi kiên quyết sẽ ký hợp đồng với cậu bé này”.
“Trong lúc mọi việc đang được tiến hành, một cuộc họp đã được triệu tập theo yêu cầu của cha cậu bé, với sự tham gia của Carles Rexach, giám đốc kỹ thuật. Họ đã gặp nhau tại sân tennis khi kí kết thỏa thuận trên chiếc khăn trứ danh đó. Đó hiển nhiên không phải là một văn bản hợp pháp, vì vậy cha của Messi đã đến gặp chúng tôi trưa hôm ấy. Tôi sẽ là người chịu trách nhiệm soạn thảo các điều khoản của hợp đồng.”
“Tôi không thể lập tức đưa ra một hợp đồng chính thức vì cần được ban lãnh đạo thông qua trước, vì vậy tôi đã quyết định sao chép toàn bộ thỏa thuận trên chiếc khăn vào văn kiện của CLB, rồi ký tên lên đó. Sau đó nó được gửi đến ban lãnh đạo và nhận được nhiều phản hồi khá phức tạp. Một vài vị tỏ ra ủng hộ, nhưng những người khác lại cho rằng 13 tuổi là quá nhỏ và chỉ thích hợp để chơi bóng đá trong nhà, bóng đá năm người hoặc là bóng đá bàn”.
“Đề xuất cho thấy chúng tôi sẽ phải trả cho cậu bé nhiều hơn mức quy định dành cho cầu thủ ở lứa tuổi này, nhưng đến cuối buổi họp, họ đã quyết định sẽ tiến hành ký kết hợp đồng giữa Messi với CLB.”
“Tôi biết Messi đã được tiêm hoóc-môn tăng trưởng ở Argentina, nên tôi có lưu ý với Josep Borrell ở bộ phận y tế và nói lại với anh về quá trình điều trị của cậu. Đề nghị của anh là nên tiến hành sớm nhất có thể. Điều đó có nghĩa cần có ai đó chi trả cho việc điều trị và như tôi còn nhớ, tôi đã góp 152 nghìn Peseta vào đợt tiêm thuốc đầu tiên. Tôi không chỉ muốn làm điều đó từ tận đáy lòng. Kể cả khi Messi chưa phải là cầu thủ của Barça, tôi cũng không được phép chi vượt quá số tiền quỹ của đội; và khi cậu bắt đầu thi đấu, tôi đã được đền đáp xứng đáng”.
Động thái của Rexach và Lacueva là cơ cho việc thuyết phục Jorge Messi rằng đội bóng là điểm đến phù hợp nhất cho Messi, đúng vào lúc ban lãnh đạo Camp Nou còn chưa thống nhất còn tại Madrid đã xuất hiện những con mắt thèm muốn.
Lacueva, cũng như Rexach, Minguella và một trong hai người còn lại, là một trong những người có đặc quyền tại Camp Nou, được chứng kiến Messi đi vào lịch sử CLB với lòng mãn nguyện và tự hào, vì đã đóng góp một phần vào việc khôn ngoan và khéo léo hoàn tất thương vụ với anh, trước sự ghen tức của đối thủ.
“Cậu ấy hay thu mình và khá rụt rè. Khi cậu ấy mới đến đây tôi thường ghé thăm gia đình cậu tại khách sạn. Trong mấy tuần đầu, cậu ấy rất sợ hãi và tuyệt vọng trước viễn cảnh phải quay về Argentina,” Lacueva nhớ lại. “Điều an ủi cậu ấy nhiều nhất chính là sự thông cảm của đồng đội. Khi tập luyện và thi đấu chung với cậu, họ lập tức nhận ra cậu ấy cừ thế nào và chính điều đó đã động viên cậu cố gắng hơn”.
Thậm chí nếu bạn có nói đùa: “Thôi được, chúng tôi sẽ gửi cậu trở lại Argentina”, cậu ấy cũng sẽ từ chối bước lên tàu điện kể cả khi biết mình bị lừa và sau đó cậu ấy sẽ đi thẳng đến sân bay!
“Giờ Leo đã 24 tuổi và tôi vẫn nghĩ cậu sẽ còn tiến xa hơn trong phát triển thể chất, trong giao tiếp với giới truyền thông và trong xây dựng hình tượng của mình trong mắt cộng đồng. Chẳng có gì bất ngờ nếu một ngày nào đó có người làm phim về cậu ấy, đó sẽ là một câu chuyện xúc động và đầy tính nhân văn.”
“Leo là một tài năng bóng đá tuyệt vời, nhưng chính khoảng thời gian ở La Masia mới khiến cậu trở nên vĩ đại. Trong trí nhớ của tôi, cậu liên tiếp xô đổ các kỉ lục đến mức thành tích của cậu phải được cập nhật liên tục sau ba đến bốn trận. Cậu bắt đầu với lối chơi chạm bóng năm, sáu hay bảy nhịp thiên về dắt bóng và họ đã đào tạo cậu chơi đồng đội hơn – chỉ cần chạm bóng một đến hai lần. Cả thế giới có thể chứng kiến thành quả luyện tập của cậu khi thi đấu cùng Iniesta hay Cesc.”
“Tôi có nhận ra Messi sẽ trở thành cầu thủ xuất sắc nhất thế giới không ư? Những gì tôi quan tâm chỉ là chúng tôi đã ký với một cầu thủ tiềm năng nhất cho đội hình chính, một người đủ sức trẻ để có được quốc tịch Tây Ban Nha và không bị hạn chế bởi luật về cầu thủ ngoại quốc. Tôi chưa từng nghĩ rằng cậu ấy có thể đạt đến đẳng cấp như ngày hôm nay.”
“Mặc dù cậu ấy đã làm nên những điều khó tin, tôi vẫn lo mọi thứ rồi sẽ thay đổi khi cậu bước vào giai đoạn 12 đến 18 tuổi. Bạn cũng biết rằng trẻ con rồi sẽ trở thành những thiếu niên khó bảo, luôn vùng vằng giận dỗi mỗi khi không được cho vào sân.”
Vì vậy, thay vì giữ thái độ thờ ơ như dưới thời Joan Gaspart, Barça đã cởi mở hơn và làm hòa với cậu bé sẽ mang lại cho họ hàng triệu đô-la lợi nhuận cùng vô số danh hiệu, và sẽ trở thành cầu thủ xuất sắc nhất lịch sử đội bóng.
Tuy nhiên, vào tháng Bảy năm 2001 sự căng thẳng lên đến đỉnh điểm. Jorge Messi gửi đến Joan Gaspart bức thư sau đây:
Barcelona, ngày 7 thánh Chín năm 2001
Gửi ngài Chủ tịch CLB Barcelona,
Tôi viết cho ngài với tư cách một người cha và người bảo hộ cho đứa con trai út của tôi, Lionel Messi, người hiện đang là cầu thủ trong đội hình thiếu niên của Barcelona.
Tháng Ba vừa qua, chúng tôi đã rời quê nhà Argentina với mục đích tiến cử con trai tôi với đội bóng Barcelona. Khi đó, chúng tôi đã kí kết mọi văn bản căn cứ trên hiện trạng sức khỏe của Messi và họ cũng đã nói rõ rằng cuộc sống của tôi và gia đình tôi (gồm vợ tôi và bốn đứa con, trong đó có Messi) sẽ phụ thuộc vào đó. Điều đó có nghĩa là tôi có thể bắt đầu hoàn tất thủ tục để được chứng nhận là công dân Tây Ban Nha nhờ có hợp đồng lao động đó.
Bên cạnh khoản tiền gốc mà tôi được trả, thì ngày hợp đồng bắt đầu có hiệu lực là ngày 1 tháng Bảy, giờ đã trôi qua.
Cho đến nay, bất chấp việc một số thành phần của CLB đã liên lạc với tôi, tôi vẫn không nắm rõ được hoàn cảnh của mình. Tất cả những ai có liên quan đến thương vụ này cho đến nay, bao gồm ngài Lacueva, ngài Hinjos và sau cùng là ngài Jaume Gonzaléz, đã nói với tôi rằng họ không thể cung cấp thông tin gì thêm.
Do đó, hoàn cảnh hiện tại của tôi và gia đình tôi đang cực kỳ bế tắc. Tôi đang phải cố trang trải để không phải phụ thuộc vào ai cho đến đầu tháng này, thời điểm mà hợp đồng chúng tôi ký sẽ bắt đầu có hiệu lực. Đáng lẽ bây giờ tôi đã không phải băn khoăn về khoản tiền tôi sẽ nhận được và đáng lẽ phải có ai đó sẵn sàng cho chúng tôi biết nên phải tiến hành mọi thứ như thế nào.
Đó là tất cả những gì tôi muốn trình bày và tôi mong mỏi ngài có thể giải quyết dứt điểm tình trạng này trong thời gian sớm nhất. Trân trọng!
Jorge Horacio Messi
Song song với việc gia đình Messi đang ngày càng thất vọng với cách đối xử của ban lãnh đạo Barcelona, thì chàng cầu thủ trẻ đang lâm vào tình cảnh quan liêu và bi đát hơn nhiều. Trong suốt sáu tháng anh đã không được đăng ký thi đấu trong các trận đá đấu của đội hình trẻ – mà chỉ được ra sân trong các trận giao hữu.
Không được thi đấu chính thức, không được cung cấp hoóc-môn điều trị, khoản lương mà Jorge Messi được hứa hẹn vẫn chưa được trả. Gia đình anh xứng đáng được cảm thông nếu có cảm thấy quá bất nhẫn.
Minguella cho biết quan điểm của ông: “Tôi tin rằng họ đã không có thỏa thuận xứng đáng với chàng trai tài năng này. Sau 50 năm gắn bó với bóng đá, tôi dễ dàng nhận ra điều ấy. Điều duy nhất các ông chủ quan tâm là phải chiến thắng trận tiếp theo. Chuyện đó sẽ kéo dài trong một năm, ba năm, rồi năm năm… Tôi không biết bao nhiêu người thực sự quan tâm. Tuần này thắng là tốt rồi – nhiều người chỉ nghĩ như thế. Khi Messi 20 tuổi, tôi sẽ không còn làm ở đây, vì vậy họ chẳng cần quá bận tâm làm gì”.
Ly nước đã tràn khi Messi (cuối cùng cũng được tung vào sân) gặp phải chấn thương mắt cá tồi tệ trong trận thứ hai của mùa giải. Anh sẽ phải mất vài tháng để bình phục.
Sau một thời gian phân vân giữa hai đất nước, em gái anh nhớ Argentina đến nỗi đã cùng mẹ, Celia quay trở về Rosario. Không lâu sau đó, hai anh trai của Messi, Martias và Rodrigo, cũng theo chân họ.
Messi tâm sự với tôi rằng anh phải cố không khóc trước mặt cha, cả khi các mũi tiêm hoóc-môn trở thành cơn đau, và cả khi anh cảm thấy quá nhớ nhà. Anh đã vượt qua được khoảng thời gian khó khăn nhất, và cha anh cũng biết điều đó.
Jorge Messi quyết định để con trai ông tự lựa chọn. Ông nói với anh: hoặc họ sẽ đoàn tụ ở Rosario, hoặc sẽ ở lại Tây Ban Nha và cùng nhau cố gắng vượt qua thử thách này bằng mọi giá. Messi, vốn là một cậu bé cứng cỏi, đã không chấp nhận từ bỏ.
Năm 2006, anh suy ngẫm lại về quyết định đó. “Chính tôi đã đề nghị được đến đây và tôi không chắc mình có đủ can đảm để cho phép con trai mình làm điều tương tự hay không. Mọi người đã phải trải qua vô vàn khó khăn và tôi thật lòng biết ơn sự động viên của cha mẹ, anh em trai và họ hàng. Không có họ tôi sẽ không thể có mặt tại đây – đơn giản là vậy”.
Messi được thừa hưởng một phần tính cách quyết đoán từ hai anh trai, Matías và Rodrigo. Hồi năm 2006 anh có kể lại với tôi, vì là người nhỏ nhất trong ba anh em, anh thường chơi bóng thua hai anh và đã khóc rất nhiều – hoặc nếu có thắng, họ cũng tìm cách trêu chọc anh không ngớt, để cuối cùng anh phải khóc tức tưởi.
“Ngay từ hồi còn bé tôi đã luôn ghét thua cuộc và cứ hễ chơi bóng với anh trai là chúng tôi sẽ lại gây nhau về chuyện gì đó”, anh nói. “Ngay cả khi tôi thắng, các anh lúc nào cũng gây chuyện với tôi bằng cách nói ra những điều làm tôi thấy khó chịu. Nếu tôi thua, họ sẽ trêu chọc và cấu véo cho đến khi tôi khóc. Trong gia đình, anh em trai với nhau lúc nào cũng thế, nhưng cũng chính họ đã dạy tôi biết căm ghét thất bại”.
Messi có vẻ ngoài khá rụt rè và lạnh lùng. Nhưng anh là người hay cười và cười rất sảng khoái, tôi biết được điều này khi nói chuyện với hầu hết những ai đã từng tiếp xúc với anh. Anh là người phóng khoáng và dễ gần. Đối với các thành viên trong gia đình đã trở về Rosario, phải bỏ lại Messi là một quyết định rất khó khăn. Tuy nhiên, cuối cùng thì anh cũng đã được đến đúng nơi và đúng thời điểm.
Anh được chọn vào đội hình trẻ cùng Gerard Piqué, Cesc Fàbregas, Víctor Vázquez, Víctor Sánchez và Marc Valient – một tập thể cừ khôi. Chiến thắng đối với họ là điều hiển nhiên và khi Messi dần khôn lớn, trình độ của anh tiếp tục bỏ xa đồng đội và giờ đây cơ thể anh đã phát triển bình thường.
Hòa nhập vốn không hề dễ dàng. Ngày đầu tiên gặp Messi tại phòng thay đồ, Gerard Piqué nói: “Cậu ấy sẽ chơi cùng chúng ta ư? Trông cậu ta cứ như em trai tôi vậy!” Fàbregas cũng thường kể lại rằng ban đầu họ đã nghĩ Messi bị câm. Tuy nhiên, từng người một trong số họ đều thừa nhận: ngay khi Messi có bóng, họ cứ như trở thành đầy tớ của anh vậy.
Tất cả ngoại trừ Víctor Vázquez.
Vázquez là một tuyển thủ trẻ siêu phàm, người lẽ ra đã làm nên chuyện tại Barça (anh hiện đang chơi cho Club Brugge) nếu không dính phải những chấn thương tồi tệ. Anh và Messi thường cạnh tranh với nhau xem ai ghi được nhiều bàn thắng hơn cho đội Juvenil (đội trẻ)– theo lời Piqué. Có những trận đấu mà quyền giữ bóng chỉ chia đều cho hai người họ và không một cầu thủ đối phương nào có thể chạm đến bóng.
Vừa bắt đầu cuộc phỏng vấn với Messi, tôi hỏi anh về phong cách chơi bóng và những hệ lụy sau đó. Cho đến nay anh đã chơi bóng được gần 20 năm – với những khoảnh khắc vĩ đại trong đó. Đã có bao giờ bạn thấy anh trả đũa người khác? Mất kiểm soát? Hay co rúm lại trong trận đấu?
Sau đây là cách anh lý giải về phong cách của mình. “Sâu thẳm trong tôi hối thúc tôi giành lấy bóng và cố gắng hết sức để chiến thắng. Tôi luôn biết cách đứng dậy và tiếp tục. Từ xưa đến nay tôi đã biết rằng mọi người sẽ cố chơi xấu và phạm lỗi với mình nếu cứ tiếp tục chơi bóng theo cách của tôi. Thông thường những pha va chạm đó đó không có ác ý. Tuy nhiên kể cả khi họ có ác ý như vậy thì bạn phải biết chống cự lại. Khi trận đấu bắt đầu, nếu bạn không biết cách làm nóng cho đúng, bạn sẽ cảm thấy đau đớn khi vào sân. Và một khi bạn đã bắt đúng nhịp độ, bạn sẽ tập trung tuyệt đối vào chiến thắng đến mức hầu như không để ý chuyện gì đang xảy ra.”
Trong khi nhóm Juvenil siêu phàm dần trở nên bất khả chiến bại trong suốt gần bốn năm, một lần nọ, Piqué đã không làm chủ được mình. Khi đó họ thi đấu với một đội – thường gọi là Damm – mà đối phương luôn chăm chăm tìm cách để Messi phải ra khỏi sân. Piqué đã đáp trả lại một hay hai cầu thủ đối phương nhằm bảo vệ đồng đội của mình, và anh đã bị truất quyền thi đấu.
Trưởng thành theo cách đó đã khiến họ gắn bó với nhau hơn. Mùa hè năm 2011, khi Pep Guradiola mang Fàbregas trở về, ông đã không những giúp anh, Piqué và Messi đoàn tụ mà còn đem lại một điều đặc biệt khác cho đội hình vốn đã quá xuất chúng này.
Quá trình thích ứng của Messi với đội bóng mới và các bài tập luyện thể lực được hỗ trợ bởi một chiến thuật mà Barça áp dụng với tất cả các tài năng trẻ: “Chương trình Phát triển Thể chất Cá nhân”. Năm 13 tuổi, khi ký hợp đồng đầu tiên với sân Camp Nou, Messi chỉ cao 1m47 và nặng 39 kg. Ba năm sau, chàng tiền đạo đã cao 1m65 và nặng thêm 25 kg. Cơ thể của Messi năm 16 tuổi đã gần đạt đến vóc dáng như hiện nay: cao 1m69 và nặng 69 kg.
Chương trình tập trung khá nặng vào phần tập thể hình, chế độ ăn kiêng và thức ăn hỗ trợ, nhằm “cải thiện điều kiện thể chất của những tuyển thủ trẻ tài năng có kỹ thuật tuyệt hảo nhưng thể lực còn hạn chế”. Bác sĩ của đội, Josep Borrell, cùng một chuyên gia y tế thể thao, một chuyên gia dinh dưỡng, một nhà vật lý trị liệu và một HLV thể lực đã kết hợp lại nhằm thay đổi dần dần vóc người của Messi và thực tế họ đã giảm bớt lượng hoóc-môn tăng trưởng được kê cho anh.
Hầu hết những bản báo cáo về tình trạng thể lực trong những năm đầu của Messi đều tập trung vào tình trạng mất cân bằng hoóc-môn và chương trình thay thế. Song, gia đình anh và ban huấn luyện Barça giải thích rằng sức mạnh và thể lực của anh đã bị hạn chế bởi quá trình điều trị. Kết quả là chính lối chơi năng động và sáng tạo đã khiến anh hụt hơi; anh không thể kháng cự được sự mệt mỏi như những bạn bè cùng trang lứa.
Messi ngày càng hạnh phúc hơn với cuộc sống mới. Anh nổi tiếng ở trường như cầu thủ tài năng nhất trong nhóm, với một thể lực đang được trau dồi để đuổi kịp kỹ năng đi bóng phi thường. Thế nhưng, điều đó không có nghĩa là anh chỉ được tập luyện mà không được giải trí.
Tỏa sáng trên sân cỏ nhưng nhạt nhòa trong trường học, anh thường ngồi nghe nhạc một mình phía cuối lớp và giờ đây anh chỉ nhớ rõ những lần được chơi bóng ngoài hiên.
Măc dù cuộc sống ở ngôi trường Masia cũ kỹ gần Camp Nou có thể mang lại nhiều điều thú vị hơn cho những cậu trẻ hay khụt khịt và cô độc (trong đó có thể kể đến Iniesta, Valdés và bản thân Messi), họ vẫn nhận ra tốt hơn là không nên quá gắn bó.
Messi và chúng bạn thường lén lẩn qua máy quay an ninh và trèo ra sân tập ở bức tường phía nam, nằm giữa khuôn viên La Masia và Gol Nord của sân Camp Nou. Sau này, đó là sân tập chính của đội hình một và xa xa, nhìn về hướng bệnh viện phụ sản Barcelona, có thể trông thấy mặt đường trải nhựa.
Người coi sân bãi hẳn đã vô cùng bất ngờ khi ông bỏ ca trực đêm để rồi sáng hôm sau, ông thấy những mảng cỏ bị xới tung và dấu giày khắp sân. Messi và “đồng bọn” không thể cưỡng lại cơ hội được chơi bóng ban đêm, mặc dù biết CLB đã ngăn cấm và phải chơi trong ánh sáng tù mù của ngọn đèn đường.
Một đêm nọ, tài năng bóng rổ mới chớm nở của Barça, Asier Zengotitabengoa, gia nhập “băng” của Messi và để lộ ra – tuy không quá xảo quyệt – tính háo thắng. Cao gần gấp đôi Messi, “Zengo” kèm chặt anh trong bóng tối và nhận ra một đường bóng dài đang nằm trên đường chạy của cậu nhóc Argentina. Chàng khổng lồ đã tung ra một cú chuồi, làm giập mắt cá chân của Messi và khiến trận đấu phải dừng lại.
Thật là tai họa, nhưng Messi đã vượt qua nhờ bản năng trui rèn từ đường phố Rosario. Những người còn lại trong nhóm đã lén đưa anh về La Masia, qua mắt nhân viên an ninh và lấy túi đá chườm cho anh ngay đêm đó. Messi có mặt trong buổi tập sáng hôm sau và tìm mọi cách che giấu cái chân khập khiễng và rảo bước thong thả ngoài đường biên. Và rồi, ngay khi đón đường chuyền đầu tiên, anh đã đổ gục xuống cứ như đã bị vặn gãy mắt cá sau pha bóng đó. Trò dại dột đêm hôm trước bị ỉm đi, và Messi hoàn toàn bình phục sau khi vết thương bớt sưng vài ngày sau đó. Quá ranh mãnh.
Minguella nhớ lại Messi đã bị bóng đá chi phối ra sao trong giai đoạn này. “Khi đến đây cậu ấy khá ít lời, hay tách mình ra cho đến một hôm chúng tôi dùng bữa tối tại đây, trong khu vườn của tôi. Juan Riquelme và Thiago Motta cũng tham dự. Leo mới 14 tuổi và cậu cứ chăm chăm nhìn hai cầu thủ này như thể họ là những vị thần. Tất cả những gì tôi thấy ở cậu từ buổi đầu cho đến nay là sự cuồng say tuyệt đối với bóng đá. Cậu ấy nghĩ làm thế nào để lấy được bóng và bắt đầu chơi. Cuộc đời cậu xoay quanh quả bóng. Cậu ấy không phải mẫu người dành cho các buổi tiệc tùng hay các sự kiện lớn. Tất cả những gì cậu ấy làm đều xoay quanh quả bóng và làm cách nào để chơi hay hơn.”
Một sự tình cờ đã đưa Messi từ một cậu bé bị Barcelona hờ hững cuối năm 2000 được tiến thẳng đến trận ra mắt đội hình chính chỉ ba năm sau đó: “partido del máscara” – trận đấu mang mặt nạ.
Mùa bóng đó anh đang chơi cho đội Cadete A (một cấp độ trong lò đào tạo La Masia) của HLV Alex García, đội bóng đã bất bại cả mùa giải.
“Suốt cả tuần cậu ấy cứ như đứa em trai nhỏ của cả đội, ai cũng muốn chăm lo cho cậu”, García nhớ lại. “Nhưng đến cuối tuần thì chẳng ai cần phải lo lắng cho cậu nữa. Piqué, Cesc, Víctor Vázquez và Messi đều ngang ngửa nhau. Họ đều là những tài năng phi thường, với mức độ trưởng thành như những cầu thủ 22 tuổi chứ không phải chỉ mới 15 hay 16 tuổi. Với sự tôn trọng dành cho đối thủ, nhóm các nhà vô địch bẩm sinh này đã tập luyện suốt cả tuần. Đến nỗi trận đấu ngày Chủ Nhật chỉ như một buổi tập đối với họ; họ rành rẽ từng đường lên bóng của cầu thủ đối phương”.
“Vấn đề duy nhất là họ đều muốn trở thành vua phá lưới; cho nên mỗi khi đội được hưởng phạt đền, cả bốn người đều tiến đến trước bóng và tranh cãi với nhau – cho đến khi tôi phải đưa ra quyết định và gào lớn từ bên ngoài đường biên. Mặc dù vậy, không ai qua mặt nổi Messi. Tôi đoán mùa ấy cậu ghi được tầm 40 bàn.”
Phát biểu từ Tbilisi, nơi ông đang công tác, García chia sẻ thêm về cậu học trò tài năng của mình. “Leo rất hay ngượng ngùng và hướng nội, rất nhạy cảm và luôn tránh xa đám đông. Cậu ấy chẳng bao giờ trêu đùa ai và là một người biết lắng nghe. Nói thẳng ra là bạn sẽ không thể nhìn ra cậu ấy trừ phi cậu có mặt trong sân.”
“Tôi chưa bao giờ tưởng tượng nổi cậu ấy sẽ trở thành cầu thủ xuất sắc nhất thế giới, nhưng tôi luôn cam đoan rằng ở Messi có điều gì đó rất đặc biệt. Bất cứ khi nào tôi nhìn lại cậu ấy trông vẫn như thế, vẫn là cậu bé 16 tuổi tôi từng huấn luyện. Cậu ấy sinh ra để chiến thắng, giống như những tài năng khác cùng thế hệ như Piqué hay Cesc. Họ là những cậu bé 16 tuổi với lối suy nghĩ của cầu thủ chuyên nghiệp. Họ ganh đua với nhau trong các buổi tập và dùng trận đấu để kiểm chứng sự tiến bộ của mình.
Không đội bóng nào tôi từng huấn luyện có thể sánh với họ”.
Cuối mùa bóng là trận đấu quyết định danh hiệu với Espanyol. Barça đã thắng, nhưng Messi lại có va chạm mạnh với đối phương đến mức bất tỉnh và bị rạn xương gò má nghiêm trọng. Anh lập tức được chuyển đến bệnh viện. Tám ngày sau, Barça gặp lại kình địch cùng thành phố trong trận chung kết Cúp Thiếu Niên Catalunya. Messi không được phép ra sân, nhưng anh đã cầu xin điều đó.
“Sau khi vỡ xương gò má gần như chắc chắn Messi sẽ không thể chơi trận chung kết,” García kể lại. “Các cầu thủ khác bắt đầu lo lắng: “Chung kết mà không có Messi ư…”
Carles Puyol cũng từng dính phải chấn thương tương tự hồi đầu mùa bóng và một chuyên gia làm mặt nạ phải chuẩn bị cho “Puyi” một tấm nhựa bảo hộ để anh mang ra sân. Messi cũng được cho phép thi đấu với một chiếc mặt nạ như thế – nhưng như vậy thì cũng rất rủi ro. Chỉ một pha va chạm và anh sẽ phải chịu tổn thương nặng hơn rất nhiều.
Ngày Chủ Nhật, sau bảy phút đầu tiên của hiệp một trận chung kết, ngày 4 tháng Năm năm 2003, Messi tiến đến băng ghế dự bị. Anh không thể quan sát rõ vì chiếc mặt nạ làm anh ra mồ hôi nhiều đến nỗi anh đã ném nó cho García và các trợ lý của ông. Mọi quy định, mọi lời cảnh báo đều bị bỏ qua và anh đã ghi bàn, trước khi có thể bị thay ra. Rồi anh lại ghi thêm một bàn nữa. Trước giờ nghỉ, Piqué nâng tỉ số lên 3-0 và García đã thuyết phục Messi rời sân vì sự an toàn của chính anh. Barça thắng 4-1 bất chấp Piqué bị đuổi khỏi sân cùng HLV của Espanyol. Mùa giải kết thúc và đội bóng giành chức vô địch, giữ vững thành tích bất bại với 40 bàn thắng được ghi bởi Messi. Chiến thắng đó cũng đánh dấu lần cuối cùng Messi thi đấu cùng Fàbregas, cho đến khi cả hai lại sát cánh trong trận Siêu Cúp Châu Âu bảy năm sau, khi Fàbregas quay lại Barça với mức chuyển nhượng 40 triệu Euro.
García hồi tưởng lại trận đấu liều lĩnh năm đó. “Messi vui mừng mang mặt nạ trong buổi tập luyện và nói với tôi: ‘Nói thật là không có vấn đề gì đâu thưa HLV’. Đúng là Messi. Nhưng sau đó, khi trận đấu đang diễn ra, cậu ấy bước ra khỏi sân và ném nó cho tôi, bảo rằng cậu ấy không nhìn được. Tôi nạt: Không được, như vậy không an toàn!”
“Để con chơi thêm 20 phút nữa”, cậu ấy van xin, “rồi thầy có thể thay con”.
“Trong 20 phút đó cậu ấy đã ghi hai bàn. Thật nguy hiểm vì cậu ấy có thể bị thương nặng hơn khi không được bảo vệ. Nhưng dù biết trước mặt chỉ là một cậu bé mới 16 tuổi, tôi vẫn đặt hết hy vọng vào cậu.”
“Cha cậu rất lo lắng khi cậu ra sân mà không mang mặt nạ vì ông đã có mặt khi mọi chuyện diễn ra và có tham gia buổi chẩn đoán để ý thức được mối nguy hiểm. Cảm ơn Chúa vì mọi thứ vẫn ổn. Chúng tôi đã dẫn 3-0 khi cậu ấy rời sân, nhưng chúng tôi nhất quyết phải thay cậu ra bất kể trận đấu có như thế nào – dù chúng tôi đang thua 0-3 cũng thế.”
“Tôi còn nhớ trận đấu mà tôi chơi với tấm bảo hộ cũ của Puyol trên mặt vì bị vỡ xương gò má,” vài năm sau Messi thuật lại. “Puyi dường như chẳng gặp vấn đề gì khi mang nó, nhưng ngay khi chạm vào bóng, tôi nhìn xuống và chẳng thấy gì cả. Tôi đành quay lại, bước ra băng ghế chỉ đạo và ném nó đi.”
Fàbregas lên đường đến với Arsenal và Messi bước vào hành trình trở thành ngôi sao sáng giá nhất trong thành tích vô song cùng Barça.
Được tiến cử vào đội hình B của HLV Pere Gratacós, El Pulga – như cánh phóng viên Argentina gọi anh trên báo khi biết Martía và Rodrigo Messi đã đặt cho em trai biệt danh Pulguita (Bọ Chét Nhỏ) – chơi bóng ở đây vài tháng trước khi được đôn lên đội hình chính.
Gratacós tán thành nhận định của Arnau Riera rằng Messi đã sẵn sàng nhảy qua đội B và tiến thẳng tới đội hình một. “Cậu ấy cần những thách thức mới; cậu ấy cần được tập luyện với Ronaldinho, Eto’o hay Deco – những cầu thủ bị buộc phải xuất sắc hơn những người còn lại và có thể giúp Messi nâng cao trình độ của mình”.
“Tuần nào chúng tôi cũng họp chiến thuật và tôi cứ lặp đi lặp lại về Messi với Frank Rijkaard. Cuối cùng (tháng 11 năm 2003) họ đến gặp chúng tôi và nói rằng cần một số cầu thủ tập sự trong đội hình thi đấu với Porto, nhằm khai trương sân vận động mới của họ”.
Messi đã 17 tuổi, bốn tháng 23 ngày. Anh vừa lập một hat-trick cho đội B trong trận đấu với Grannollers và được cả thế giới biết đến. Trận đấu diễn ra trên sân Dragão, Porto và chỉ còn 15 phút là kết thúc.
Mặc dù đội hình thiếu sức sống của Barça đã thua 0-2 trước Porto của Mourinho, Messi đã kiến tạo ba cơ hội mười mươi sau 15 phút vào sân. Gratacós quay về và nhận được thông báo “ông nói đúng, cậu ấy nên tập luyện cùng đội hình chính – ông có thể nhận lại cậu ấy trong các trận đấu vào cuối tuần”.
Vào thời điểm đó của mùa giải, các cổ động viên Rangers đang phát sốt lên trước thông tin thần đồng Lionel Messi, hoặc Andrés Iniesta sẽ được mượn về chơi cho sân Ibrox.
Alex McLeish luôn có một tầm nhìn khác biệt nhằm tăng thêm chất lượng cho đội hình của ông. Ông yêu bóng đá châu Âu và thành công trước đó của ông tại Hibernian, Scotland chủ yếu là do hai bản hợp đồng trong mơ với cựu hậu vệ tuyển Pháp, Franck Sauzée và Russell Latapy, tiền vệ ma thuật đến từ Porto – mùa bóng trước đó Hibs vừa bị loại khỏi Giải Ngoại hạng Scotland.
Trên cương vị HLV của Rangers, ông đã thành công với Mikel Arteta, người trưởng thành từ La Masia, cùng Jean-Alain Boumsong và Dado Prso. Tuy nhiên, mãi đến mùa bóng 2003-2004 ông mới đạt đến đỉnh cao trong sự nghiệp cầm quân của mình.
McLeish nhớ lại: “Jan Wouters là trợ lý của tôi tại Ibrox khi tôi hỏi anh ấy có biết Frank Rijkaard hay không, và liệu ông ấy có muốn thỏa thuận với Rangers nhằm gửi một vài cầu thủ trẻ chất lượng đến học hỏi kinh nghiệm tại Scotland trước khi về lại Barça hay không.”
“Jan bảo rằng cậu ấy khá thân với trợ lý của Rijkaard, Henk ten Cate, và các tuyển trạch viên của chúng tôi đã chấm Lionel Messi là người có đủ phẩm chất của một tuyển thủ trẻ.”
“Chúng tôi không có ngân sách dư dả vào thời điểm đó vì mùa bóng trước chúng tôi đã mang về những tên tuổi lớn từ những hợp đồng tự do, hoặc từ những hợp đồng chậm với mức lương cao. Lần này, chúng tôi nghĩ rằng người hâm mộ sẽ thông cảm nếu chúng tôi mang về những cầu thủ trẻ, tuy còn non kinh nghiệm nhưng được đảm bảo có chất lượng tốt.”
“Ten Cate và Jan Wouters đã lên kế hoạch mượn Messi, nhưng theo ý của Henk cậu ấy còn quá trẻ và quá mảnh khảnh để có thể mang lại danh hiệu cho đội bóng Scotland. Chúng tôi cho rằng Barça sẽ lập lờ trong thương vụ này. Dĩ nhiên, họ biết cậu ấy khá đến mức nào và hẳn sẽ cho rằng để cậu ấy đến Anh Quốc là quá mạo hiểm – vì tại đây chuộng lối đá thiên về va chạm và thể lực, nhưng họ càng không đoán được cậu ấy sẽ chen chân vào đội hình chính của Barça nhanh đến đâu. Chúng tôi đã cùng họ đi đến giữa cuộc tranh luận và thống nhất được rằng họ muốn chọn Messi, nhưng sau khi bàn lại Henk nói với Jan rằng chúng tôi nên suy nghĩ lại và hỏi mượn Iniesta thay vì cậu ấy.”
“Tôi nhớ chính xác anh ấy nói là, ‘Chàng trai này sẽ đánh bại cả thế giới,’ như cách cậu ấy đã chứng minh trong trận đấu với Hà Lan tại Nam Phi. Henk nói rằng Iniesta nhìn thấy toàn cảnh trước mắt cậu ấy’ nhanh hơn bất kỳ ai và có những đường chuyền đẳng cấp có thể đánh bại mọi đối thủ.”
“Cuối cùng chúng tôi cũng có lời đề nghị chính thức; tôi nhớ khi đó cũng đã là cuối mùa bóng 2004-2005.
Nhưng Messi đã chơi rất thăng hoa tại Cúp Thiếu niên Thế giới và Barcelona chắc chắn sẽ không cho mượn cậu ấy. Sau đó Iniesta lại ghi bàn trong trận giao hữu trước mùa giải, đồng nghĩa với việc đội bóng không thể để anh đi nếu không muốn bị bẽ mặt. Thế là bao nhiêu công sức bỏ phí mà không thu hoach được gì, vì tôi đã rất chắc chắn rằng một trong hai người ấy nhất định sẽ đầu quân cho chúng tôi.”
“Thêm một điều để nói về Messi: đó là khi các con của tôi còn làm quản lý cho giải vô địch, chúng đã cam đoan với tôi – khi đó Messi mới 12, 13 tuổi – rằng cậu ấy sẽ trở thành một siêu sao.”
Ferran Soriano là một trong hai vị phó chủ tịch của Barça thời đó và ông đã thuật lại cuộc ngã giá quyết liệt do Rangers dấy lên nhằm thuyết phục đội bóng của ông cho mượn Messi hoặc Iniesta.
“Khi đó điều Rangers mong muốn chủ yếu xoay quanh Iniesta. Tôi còn nhớ cách Henk bảo vệ ý kiến của mình khi ông nói: Cậu ấy khá nhỏ bé, thể lực còn kém, có thể chúng tôi sẽ gửi cậu ấy đâu đó vài ba năm và xem thử kết quả thế nào.”
“Anh ấy thích Marc van Bommel; lấy ví dụ trong trận chung kết Champions League chúng ta sẽ thấy. Họ (Rijkaard và Ten Cate) cho Van Bommel vào đội hình xuất phát và sau đó thay đổi cục diện bằng cách cho Iniesta vào sân thay thế.
“Trong cuộc tranh luận về hợp đồng cho mượn với Rangers, lịch sử và truyền thống đóng vai trò khá lớn.Tôi còn nhớ Begiristain và Laporta, những bậc lão làng, những người bản địa đã khăng khăng phản đối: ‘Không, chàng trai này có tài, cậu ấy phải ở lại,’ và kết quả đã chứng minh rằng họ đúng.”
“Quyết định thật không dễ dàng gì vì khi đó các cầu thủ còn trẻ và kình địch của chúng tôi lại là Chelsea. Chúng tôi đã gặp họ vài lần tại Champions League. Messi phải thi đấu với những gã như Essien, to lớn gấp ba lần cậu. Vì vậy, cuộc đàm phán đã rất bế tắc. Có lẽ giờ đây nó không còn là vấn đề, nhưng khi đó đã rất bế tắc.”
Trong khoảng thời gian 16 tháng từ năm 2003 đến 2004, Messi đã thăng liền năm hạng, từ đội Thiếu Niên (Cadete) đến hai đội Juvenil, rồi Barça C, rồi Barça B và giờ là đội hình chính thức. Bước thăng tiến thần tốc đó có thể đã khiến anh choáng ngợp, bởi anh vốn là người rụt rè; tuy nhiên, bất chấp việc anh là người Argentina, các cầu thủ Brazil đã giúp đỡ anh rất nhiều.
Deco nhanh chóng thông báo cho mọi người biết sẽ có một chàng lùn đến tập luyện, người có thể đánh bại anh trong môn tennis bằng chân. Sylvinho, Juliano Beletti và Deco đã chào đón và che chở cho anh, nhưng chính Ronaldinho mới là người anh mang ơn nhiều nhất.
“Ronnie vô cùng quan trọng đối với tôi – tôi còn rất trẻ khi mới gia nhập phòng thay đồ của Barça, nhưng anh đã gây ấn tượng mạnh bằng cách đến bên tôi và chăm sóc cho tôi,” Messi chia sẻ, không lâu sau khi cậu gia nhập đội.
“Bản thân tôi cảm thấy không có điều tị hiềm nào cả – mà là ngược lại. Ronaldinho đi tiên phong và tất cả mọi người, không trừ một ai, đều hỗ trợ và chào đón tôi. Tất nhiên, tôi đã có thể gặp những đồng đội kiểu khác nhưng tất cả những gì nhận được ở đây khiến tôi cảm thấy mình rất may mắn.”
“Là bậc đàn anh, Ronaldinho luôn để mắt đến tôi và bảo vệ tôi; nhưng là một đồng đội, thật vinh dự khi được thi đấu cùng anh ấy. Có một bàn dành cho ‘những người Brazil’ trong bữa ăn và họ cho phép tôi ngồi cùng với họ, nhưng luôn nhắc nhở tôi rằng ‘cậu là tên Argentina duy nhất được phép ngồi đây’! Tôi cố gắng bắt chước mọi điều Ronaldinho làm, nhưng trên hết tôi luôn cố gắng chơi bóng với sự vui vẻ. Hãy nhìn cách anh ấy luôn nở nụ cười – đó chính là những gì tôi cảm nhận được. Chơi bóng luôn khiến tôi cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc và đó cũng là lý do tôi còn thi đấu đến hôm nay.”
Những lời của Messi đã dẫn chúng ta trở về đầu chương: Ronaldinho đã hai lần hỗ trợ bóng cho Messi vào những phút cuối trong trận đấu với Albacete, và “hoàng tử bé” đã biến cả hai đường chuyền thành bàn thắng.
“Tôi cũng bằng tuổi Messi khi thi đấu trận ra mắt và tôi biết chính xác một cậu bé có tài dùng chung phòng thay đồ với những người trưởng thành sẽ khó khăn thế nào,” Ronaldinho giải thích. “Vì thế, nhằm giảm bớt áp lực cho cậu ấy, tôi đã đối xử với cậu như em trai và cười đùa thoải mái cùng nhau mỗi khi có thể. Tôi chỉ muốn tỏ ra thân thiết hơn thôi.”
Đã rất lâu kể từ mùa bóng đầu tiên của Messi trong đội hình chính – không còn gì phải băn khoăn về những trận giao hữu hay chính thức nữa, điều quan trọng là anh đã lần đầu tiên được góp công trong một danh hiệu vô địch giải quốc nội của Barcelona sau sáu năm đội bóng trắng tay. Không những thế, thành tích của anh trong năm 2005 còn ghi dấu: anh đã đoạt chức vô địch Tây Ban Nha song song với chức vô địch thế giới cùng U20 Argentina; tất cả chỉ diễn ra trong vòng vài tháng, và chỉ sau sinh nhật 18 tuổi của anh vài ngày.
Đối với những ai yêu quý bóng đá đẹp, thứ bóng đá không thể lường trước và luôn biến đối, thì điều xảy đến với Ronaldinho thật sự là một câu chuyện buồn. Sau khi bồi dưỡng cho Messi đủ lông cánh và hoà nhập với đội hình chính, anh cũng bắt đầu bước sang sườn dốc của sự nghiệp. Còn nhớ khi họ cùng chia sẻ những năm tháng tuyệt vời nhất trong đội bóng này – đến bao giờ chúng ta mới được chứng kiến điều đó một lần nữa? Kỷ nguyên của người Brazil thật huy hoàng mà ngắn ngủi. Nhưng kỷ nguyên của người Argentina chỉ mới mở đầu cho những kỷ lục mới.
TRẬN CẦU TÂM ĐIỂM:
SHAKHTAR DONETSK 1 BARCELONA 2
Vòng bản Champions League, ngày 01tháng 10 năm 2008
Với nhiều người, trận đấu này có lẽ đã bị lãng quên. Nhưng đó chính là thời điểm Barça của Guardiola không chỉ phô bày những mặt tiêu cực nhất tồn đọng suốt hai năm qua, mà còn mang đến một thứ bóng đá “thảm họa”, sinh ra từ những con hẻm tối và những cốc rượu say mèm đêm thứ Sáu. Nhợt nhạt, tầm thường và nguội lạnh.
Đó cũng là tuần mà những người hâm mộ trung thành cảm thấy lo lắng nhiều nhất trong mấy năm qua. Gặp Espanyol (chiến thắng nghẹt thở với tỉ số 2-1 vào phút chót), gặp Shakhtar Donetsk (đội đánh bại Barça trong lần cuối cùng hai đội đối đầu năm 2004 – trận đầu tiên tại Champions League của Messi), và tiếp đón Atlético Madrid tại Camp Nou. Họ mua thuốc giảm sốt, họ kéo rèm cửa, họ hy vọng điều tốt đẹp nhất và tránh mặt các fan Madrid tại sở làm. Tuần đó đã diễn ra như thế.
“Những gì chúng tôi đã làm cho đến nay không thể so sánh với những gì chúng tôi được kỳ vọng trong tuần này,” HLV Barça cảnh báo trước khi trận đấu bắt đầu.
Guardiola có quen Mircea Lucescu, HLV lão làng người Rumani của Shakhtar từ ngày ở Ý. Ông cũng biết người đồng nghiệp của mình sẽ chỉ đạo học trò vắt kiệt thể lực của Barcelona. Phát biểu của Andrés Iniesta với Luis Martín của tờ El País một ngày trước đã thu hút sự chú ý của tôi. Lu, một phóng viên được giới cầu thủ kính trọng, đặt câu hỏi về sự tự tin của Samuel Eto’o – cụ thể anh nói “không đội bóng nào sẽ còn đối đầu với chúng tôi một cách dễ dàng nữa”. Iniesta trả lời: “Thật ra, đó chỉ là lời cam kết trước rằng chúng tôi sẽ chơi tốt. Hôm nay có thể sẽ là ngày của chúng tôi, nhưng chúng tôi sẽ không lơ là giây phút nào để đảm bảo cho điều đó.”
Khi một cầu thủ cừ khôi hiểu rõ khả năng của mình, họ sẽ tìm được một ý chí sắt đá, từ đó làm nên những nhà vô địch.
Quay lại với trận đấu. Guardiola cho Messi, Sergio Busquets và Éric Abidal dưỡng sức, và thử nghiệm Thierry Henry ở vị trí tiền đạo cắm. Barça chơi cực tồi. Bàn thắng 1-0 đến ngay trước giờ nghỉ, nhờ công của Ilsinho. Shakhtar giữ nguyên lợi thế này đến phút 87, trước khi xảy đến một chuyện có thể sẽ làm chấn động cả mùa giải.
Barça vẫn tin rằng họ có thể cứu vãn trận đấu. Một cầu thủ Shakhtar, Brandão giả vờ đau để kéo dài thời gian. Darijo Srna phá bóng ra biên, nhưng trọng tài Howard Webb không dừng trận đấu để Shakhtar chăm sóc cầu thủ mà vẫn cho trận đấu được tiếp tục. Các học trò của Guardiola như nhận được mật lệnh.
Từ quả ném biên, Rafa Márquez đưa bóng cho Bojan dốc xuống cánh phải; pha căng ngang của anh làm thủ thành của Shakhtar, Andriy Pyatov luống cuống và Messi, người vào thay Thierry Henry, đã ghi bàn.
Trong bốn phút cộng thêm, bảy đường chuyền liên tiếp được kết thúc với cú bóng xoáy của Xavi xuyên thủng hàng phòng thủ đội nhà. Bóng rơi ngay bên phải Srna và Messi dứt điểm cực kỳ khéo léo bằng khoeo chân.
Bị chôn cứng với bàn dẫn 1-0, bảy phút sau họ vùng lên và rời Ucraina với ba điểm trọn vẹn. Tôi chú ý ngay đến những điểm then chốt: thể lực mới, trí lực mới, độ sắc bén mới – và họ đã giành chiến thắng ngay trên bờ vực thất bại. Đúng là một bước ngoặt lớn.
Nói về bàn gỡ hòa, Lucescu than thở: “Thật đáng xấu hổ. Nếu là ở Ý họ đã không thể ‘sống sót’ mà rời khỏi đây.” Song Srna thừa nhận các cầu thủ Barça đã chơi tốt và anh đã kéo HLV người Rumani của mình ra khỏi màn cãi vã với Guardiola và đội của ông.
Mùa giải đó, Barça ghi đến 30 bàn thắng trong 10 phút cuối trận. Họ không trông chờ vận may nào mà chỉ mang theo thứ vũ khí mạnh nhất từ thể lực dồi dào và quyết tâm thi đấu đến cùng cho tới khi tiếng còi vang lên, dù thắng hay thua. Đó là đêm mà họ lột xác, khám phá ra khả năng thực sự của mình và giành lấy chiến thắng, lấy đó làm bàn đạp cho vinh quang chói lọi nhất còn ghi dấu trong lịch sử CLB vào cuối mùa giải.
Barcelona: (đội hình 4-3-3) Valdés; Alves, Piqué, Márquez, Puyol; Xavi, Touré, Keita (Gudjohnsen 80’); Eto’o (Bojan 74’), Henry (Messi 59’) Iniesta.
Shakhtar Donetsk: (đội hình 4-1-4-1) Pyatov; Srna, Chygrynskiy, Ischenko, Shevchuk; Hübschman; Ilsinho (Willian 85’), Duljaj (Lewandowski 89’), Fernandinho, Brandão; Luiz Adriano (Seleznov 71’).
Bàn thắng: Ilsinho 45’; Messi 87, 90’ + 4’
Thẻ vàng: Xavi, Srna, Fernandinho, Chygrynskiy, Keita, Brandão
Trọng tài: Howard Webb
Sân vận động: Olympic Stadium, Donetsk, sức chứa 18,000 chỗ ngồi