Connect with us

Huyền Thoại Bóng Đá

Cristiano Ronaldo – Ám ảnh về sự hoàn hảo – Chương 3: “ABELHINHA”

“ABELHINHA”

“Tôi có tuổi thơ hạnh phúc, nhưng không giống như bao người vì tôi chuyển đến Lisbon, xa gia đình từ khi 12 tuổi.”

Ngôi nhà bê tông có ba phòng trong cư xá thành phố, nơi gia đình Cristiano từng ở bây giờ không còn nữa. Năm 2007, ngôi nhà ở 27A Quinta do Falcão, trong vùng lân cận Santo António của Funchal, thủ phủ của Madeira đã bị phá bỏ nhằm tránh xung đột với những người cùng sống ở đây.

Từ lúc đó, gia đình nhà Cristiano có nhiều thay đổi. Hiện tại bà Dolores, mẹ của Cristiano đang sống trong một căn hộ lớn sơn trắng hướng ra Đại Tây Dương ở São Gonçalo, đầu kia của thủ phủ Funchal. Căn hộ xinh đẹp này do cậu con trai bà mua tặng, gần nhà của anh trai Hugo và chị gái Katia.

Quinta do Falcão một thời kém phát triển, với nhiều dãy nhà cư xá ở triền núi đang chuyển mình thay đổi trong những năm gần đây nhờ đầu tư từ Liên minh châu Âu EU. Hệ thống nhà cửa mới đang xuất hiện, khu vực này đã thu hút sự chú ý của tầng lớp trung lưu Bồ Đào Nha.

Phía cuối con đường nhỏ hẹp, gần nơi tọa lạc của ngôi nhà ngày xưa của cầu thủ này, có một khu đất trống um tùm cây cối, một sân bóng nhỏ (chỉ dành cho đội chơi có bốn cầu thủ với một thủ môn) và một quán bar. Những người hâm mộ thường đến đây, chỉ cần vài Euro, tài xế sẽ đưa họ đi thăm quan – từ nơi Cristiano được sinh ra đến ngôi trường đầu tiên của cậu. Trong tâm thức của người Bồ Đào Nha, Cristiano có thể làm lu mờ các vị khách lừng danh từng đến thăm Madeira như Thủ tướng Anh Winston Churchill, Nữ hoàng Elizabeth “Sissi” của nước Áo, nhà soạn kịch George Bernard Shaw, nhà thơ Rilke, Christopher Columbus và Hoàng đế Napoleon.

Madeira là một quần đảo thuộc Đại Tây Dương, cách Lisbon khoảng 860km, gồm hai đảo có dân cư sinh sống (Madeira và Porto Santo), và ba đảo nhỏ không có dân cư. Nơi đây được các hướng dẫn viên du lịch ca ngợi là “vườn địa đàng của Đại Tây Dương”, đảo Madeira được hình thành bởi hoạt động phun trào nham thạch của một dãy núi lửa dài 57km, rộng 22km, với đỉnh núi cao nhất là Pico Ruivo cao 1862m. Thủ phủ Funchal có dân số khoảng 110.000 người. Đây chính là nơi Cristiano chào đời vào lúc 10h20 sáng, ngày 5 tháng 2 năm 1985 tại bệnh viện Cruz de Carvalho. Lúc mới sinh, cậu nặng gần 4kg, dài 52cm. Cristiano là con thứ tư của gia đình bà Maria Dolores dos Santos và ông José Dinis Aveiro. Cậu là em trai của anh Hugo, hai chị gái là Elma và Katia. Cristiano được sinh ra ngoài dự tính, mới tròn 18 tháng sau khi chị Katia ra đời và lúc này gia đình họ không biết nên đặt tên cậu bé là gì.

“Khi ấy, chị gái tôi đang làm việc ở một trại trẻ mồ côi, nói rằng nếu là con trai thì sẽ đặt tên là Cristiano”, bà Dolores nhớ lại. “Tôi nghĩ đó là ý kiến hay. Cả tôi và chồng tôi đều thích tên Ronaldo, đặt theo tên của Tổng thống Mỹ Ronald Reagan. Chị gái tôi chọn Cristiano và chúng tôi chọn Ronaldo.”

Cristiano Ronaldo dos Santos Aveiro được rửa tội ở nhà thờ Santo António vào một ngày liên quan đến bóng đá. Trong thời gian rảnh, ông José Dinis, bố Cristiano, thường hỗ trợ hậu cần cho CLB bóng đá nghiệp dư CF Andorinho ở Santo António. Ông đã đề nghị đội trưởng của đội bóng này là Fernão Barros Sousa nhận làm cha đỡ đầu cho cậu bé.

Buổi lễ được dự kiến lúc 6h chiều, nhưng trước đó có một trận đấu lúc 4h chiều – Đội Andorinha thi đấu với Ribeiras Bravas.

Đức Cha António Rodríguez Rebola đáng kính trở nên bồn chồn khi ông đã rửa tội xong cho những đứa trẻ khác, vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng cha đẻ hay cha đỡ đầu của cậu bé đâu. Bà Dolores và người sẽ trở thành mẹ đỡ đầu bế cậu bé đi theo ông quanh nhà thờ, cố gắng thuyết phục vị linh mục bình tĩnh chờ đợi. Cuối cùng, Fernão và Dinis cũng đến, muộn nửa tiếng nhưng buổi lễ đã được tiến hành tốt đẹp.

Những tấm hình đầu tiên trong album ảnh gia đình là bé Cristiano với đôi mắt nhìn thẳng vào máy ảnh, mặc bộ đồ màu xanh- trắng và mang đôi giày trắng, với hai chiếc vòng tay bằng vàng trên hai cổ tay, một chiếc nhẫn vàng, và đeo dây thánh giá ở cổ. Càng lớn, các tấm hình cho thấy tóc của Cristiano mọc thành các lọn xoăn nhỏ, nụ cười để lộ răng cửa sún.

Ông Dinis là người làm vườn trong tòa thị chính còn bà Dolores là một đầu bếp. Ông bà làm việc rất vất vả để nuôi sống các con mình. Cũng giống như hàng ngàn người Bồ Đào Nha khác, lúc 20 tuổi, bà Dolores cũng di cư sang Pháp. Ở đó bà làm nghề dọn dẹp nhà cửa. Được ba tháng thì chồng bà định qua giúp đỡ bà nhưng rồi lại không thể nên bà đã trở về Madeira. Khi đó, họ đã có hai con.

Cuộc sống không dễ dàng đối với gia đình Aveiro – cuộc sống khó khăn với bất kỳ ai sống xa khu công nghiệp khách sạn xa hoa, nơi đã biến người dân vùng bờ biển này thành nô lệ. Ngôi nhà đó hơi  nhỏ cho một gia đình sáu người – và bất kỳ khi nào có bão, ngôi nhà lại bị dột nhiều chỗ. Dolores phải đi lấy gạch và vữa ở tòa thị chính về trát lại.

Nhưng bây giờ, Cristiano nhớ rằng những ngày đó gắn với thời thơ ấu hạnh phúc. Khi hai hay ba tuổi, chơi đá bóng trong sân nhà hay trên đường phố Lombiho, Cristiano bắt đầu khám phá ra người bạn tuyệt vời nhất của mình – bóng đá.

“Tôi mua cho Cristiano một xe hơi đồ chơi điều khiển từ xa vào dịp giáng sinh, nghĩ rằng đồ chơi này sẽ khiến cậu bé không rời mắt”, ông Fernão Sousa cha đỡ đầu của Cristiano nhớ lại, “nhưng Cristiano thích chơi với trái bóng hơn.

Thậm chí, cậu bé ngủ với bóng, giữ khư khư bóng bên mình – cậu đi đâu, bóng theo đó.”

Cristiano đi nhà trẻ Externatode São João da Ribeira, nhà trẻ do các sơ dòng Franciscan làm chủ quản. 6 tuổi, cậu học trường cấp một của địa phương. Cấp hai, cậu học trường Gonçalves Zarco, thường được biết đến với tên Barreiros vì gần với SVĐ Barreiros, nơi mà đội bóng nổi tiếng Bồ Đào Nha CS Marítimo thường thi đấu. Cristiano không phải là tuýp người học hành. Cậu học không tệ lắm,cũng chẳng phải mọt sách – chỉ cần đủ điểm qua được các kỳ thi là vui rồi.

Một trong các giáo viên cũ của cậu là Maria dos Santos nhớ lại rằng cậu bé Cristiano là người lễ phép, hài hước và hòa đồng với các bạn cùng lớp. Khi được hỏi về trò giải trí ưa thích của cậu, cô nói: “Ngay từ khi bước vào lớp, bóng đá đã luôn là thú tiêu khiển của cậu ấy rồi. Cậu ấy cũng tích cực tham gia các hoạt động khác, nhưng vẫn thích có thời gian cho riêng mình và bóng đá. Nếu nhìn quanh mà không thấy trái bóng nào – cậu sẽ tự làm bóng từ những chiếc tất.

Cậu luôn tìm được cách để có thể chơi bóng ở sân.”

“Khi nó từ trường về nhà, tôi thường bảo con vào phòng và làm bài tập”, bà Dolores nói. “Nó thường nói với tôi là không có bài tập phải làm. Trong lúc tôi nấu ăn, nó tận dụng cơ hội trèo qua cửa sổ, với lấy hộp sữa chua hoặc trái cây, rồi chạy biến với trái bóng trên tay. Nó sẽ thường đá bóng đến 9h30 tối. Mà như thể chưa đủ, nó còn bỏ học để đi chơi bóng. Các giáo viên nhắc nhở tôi cần phải phạt nó nhưng tôi không bao giờ làm thế. Nó cần phải luyện tập càng nhiều càng tốt để trở thành ngôi sao bóng đá.”

Sau này, Cristiano thừa nhận: “Tôi thường chơi bóng với chúng bạn, đó là điều mà tôi yêu thích, là cách tôi sử dụng thời gian của mình.”

Cristiano chơi bóng trên đường vì gần đó không có sân bóng nào. Một con đường như Quinta Falcão đầy chướng ngại vật khi xe buýt, xe con và xe máy thường đi qua. Những lúc đó, bọn trẻ phải thu dọn các hòn đá làm mốc cột gôn và chờ cho qua lượt giao thông trước khi tiếp tục chơi bóng. Các trận đấu giữa các gia đình, giữa các nhóm bạn rất căng thẳng. Các trận đó thường kéo dài, chỉ gián đoạn khi bóng bị rơi vào vườn nhà hàng xóm – và nếu bóng lại rơi vào vườn nhà ông Agostinho, ông ấy lúc nào cũng dọa sẽ chọc thủng bóng, rồi nhắc với bà Doleres và các bà mẹ khác hãy trông coi con họ.

Có một cái giếng nước mà Cristiano thường dành hàng tiếng đồng hồ tập đá bóng vào thành giếng. Giếng và đường là sân luyện tập đầu tiên của Cristiano.

Chính nơi đây, trên vỉa hè, giữa mặt đường và xe cộ, khi chơi với lũ trẻ cả lớn lẫn nhỏ, Ronaldo đã học được các thủ thuật, kỹ thuật giúp cậu trở nên tuyệt vời và ghi dấu ấn của riêng mình.

“Cậu bé thường chơi bóng trên đường cả ngày, nghịch bóng với các thủ thuật riêng, như thể bóng gắn vào chân nó vậy”, Adelino Andrade, hàng xóm của gia đình Aveiro nhớ lại. “Với bóng đá, nó thực sự có tài năng”, chị gái Cristiano là Elma chia sẻ, “nhưng chúng tôi không bao giờ dám mơ nó sẽ được như ngày hôm nay.” Cristiano gia nhập thế giới bóng đá lần đầu tiên vào năm 6 tuổi. Anh họ Nuno của cậu chơi cho CLB trẻ của Andorinha; Cristiano đã đến đó nhiều lần với cha. Nuno rủ Cristiano đến xem cậu ấy chơi bóng và hỏi có muốn gia nhập đội không. Cristiano bắt đầu luyện tập và quyết định tham gia. Vợ chồng Dolores và Dinis ủng hộ nguyện vọng của cậu con trai út vì họ đều yêu bóng đá. Ông Dinis và cậu con trai cả Hugo là fan của Benfica, trong khi bà Dolores hâm mộ Luís Figo và Sporting Lisbon.

Mùa giải 1994-1995, cậu bé Cristiano Ronaldo dos Santos Aveiro 9 tuổi được cấp giấy phép thể thao đầu tiên có số hiệu 17182 bởi Hiệp hội bóng đá Funchal, và khoác lên mình chiếc áo màu xanh – trắng của đội Andorinha. Đó là một đội bóng địa phương có truyền thống lâu đời, được thành lập ngày 6 tháng 5 năm 1925. Andorinha tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là chim nhạn, theo truyền thuyết,cái tên này bắt nguồn từ chuyện: Sau cú sút bóng kinh điển của một cầu thủ đội này thì có một chú chim nhạn bay qua. Thầy giáo dạy chị Katia của Cristiano ở trường cấp I, ông Francisco Afonso, người đã cống hiến 25 năm làm công việc huấn luyện các đội bóng trẻ ở Madeira, chính là HLV đầu tiên của Ronaldo. Ông không bao giờ quên lần đầu tiên nhìn thấy Ronaldo trên sân Andorinha khi cậu chỉ mới 7 tuổi. “Bóng đá là lẽ sống của Cristiano“, ông nói. “Cậu bé rất nhanh nhẹn, kỹ thuật hoàn hảo và chơi giỏi cả chân trái và chân phải. Tuy trông gầy nhom nhưng cậu bé lại cao hơn bọn trẻ cùng lứa một cái đầu. Cậu bé thực sự có tài năng bẩm sinh. Cậu bé lúc nào cũng đuổi theo bóng và muốn là người quyết định trận đấu. Cậu còn rất tập trung, và luôn chăm chỉ bất kể ở vị trí nào trong sân. Và bất kỳ khi nào không thể thi đấu hoặc bị lỡ một trận đấu, cậu bé vô cùng khó chịu.”

Chủ tịch CLB, ông Rui Santos kể một câu chuyện lý thú về trận đấu trong mùa giải 1993-1994 giữa Andorinha với Camacha – một trong những đội mạnh nhất ở đảo Madeira lúc đó. Hết hiệp một, Andorinha đang bị dẫn trước 2-0 và Ronaldo khóc nức nở như một đứa trẻ bị lấy mất món đồ chơi yêu thích. Đến hiệp 2, cậu bé được tung vào sân và ghi hai bàn, giúp cho đội mình lội ngược dòng thành công với tỉ số 3-2. “Cậu bé quyết làm tất cả để giành chiến thắng, nếu thua cuộc, nó sẽ khóc nức nở. Đó là lí do tại sao nó có biệt danh là cry baby (cậu bé hay khóc)”

Bà Dolores cho biết thêm: “Nó khóc và rất dễ nổi cáu nếu đồng đội không chuyền bóng cho mình; khi nó hoặc ai đó trong đội lỡ cơ hội ghi bàn hoặc lỡ đường chuyền; hay khi cả đội chơi không theo ý muốn.” Một biệt danh khác của nó là Abelhinha (chú ong nhỏ), vì nó không bao giờ muốn dừng lại. Như chú ong chăm chỉ, nó luôn thích dẫn dắt bóng lòng vòng trên sân khi thi đấu và luyện tập. Những năm sau này khi ở Madrid, Cristiano cũng đặt tên này cho chú chó cưng Yorkshire Terrier của mình.

“Cầu thủ bóng đá như Ronaldo không để các giới hạn gây khó khăn cho mình.” Ông Rui Santos nói thêm. “Nhưng một khi xem cậu bé chơi bóng trên sân, bạn sẽ nhận ra đó là một siêu sao – khác biệt với những đứa trẻ mà bạn đã từng xem chúng chơi.” Nhưng thật không may Andorinha là một trong những đội bóng yếu nhất trong liên đoàn bóng đá, và mỗi khi thi đấu với các đội như Marítimo, Camara de Lobos hay Machico thì luôn thua thê thảm. Ronaldo không muốn chơi vì anh biết đội mình chắc chắn sẽ thua.

Nhưng cha cậu đã động viên và thuyết phục cậu tập trung lại và tham gia thi đấu với đội mình. Chỉ có những kẻ yếu kém mới bỏ cuộc, ông nói như vậy – và đó là bài học mà cậu bé Ronaldo không bao giờ quên.

Chỉ mấy năm sau đó, tên tuổi của cậu bé đã được toàn đảo biết đến. Hai đội bóng lớn của đảo là Nacional da Madeira và Marítimo bắt đầu quan tâm đến “chú ong nhỏ” này. Các câu chuyện về cậu bé chơi bóng giỏi đã tới tai Fernão Sousa, cha đỡ đầu của Cristiano, người đang huấn luyện cho đội trẻ Nacional da Madeira. “Tôi rất vui khi biết người ta đang khen con trai đỡ đầu của mình, tôi biết nó chơi bóng nhưng không nghĩ lại giỏi đến vậy. Nó chơi bóng rất đẹp và chắc chắn sẽ có một tương lai sáng lạn. Ngay tức khắc, tôi nhận ra rằng nó là “báu vật trời cho.” Không chút do dự, ông quyết định đưa Cristiano vào đội Nacional. “Tôi nói chuyện với mẹ thằng bé. Tôi nói đó là điều tốt nhất dành cho Cristiano và chúng tôi đã đi đến thỏa thuận với đội Andorinha.”

Nhưng mọi thứ không đơn giản như vậy. Ông Dinis muốn con trai chơi cho đội Marítimo hơn. Đó là CLB của sân Almirante Reis lịch sử trên mảnh đất quê hương, trái tim của cậu phải đập cho Marítimo. Không ai chịu ai, nên Chủ tịch CLB Marítimo là Rui Santos đã sắp xếp cuộc họp với 2 CLB để bàn thảo về các khả năng có thể. HLV đội trẻ Marítimo  đã không tới dự cuộc họp với chủ tịch đội Andorinha, nên Cristiano được gia nhập đội Nacional, đổi lại Nacional sẽ cấp cho đội Adorinha hai mươi quả bóng và hai túi phục trang.

Lúc đó, vụ chuyển nhượng không đáng giá lắm nhưng Andorinha sẽ đi vào lịch sử với tư cách là CLB đầu tiên của cầu thủ đạt Danh hiệu Quả bóng vàng thế giới, sau đó được nhận tài trợ của cơ quan chính quyền thành phố. Ngày nay, sân bóng cũ đã được thay thế bằng mặt sân cỏ nhân tạo và được hoàn thiện với hệ thống đèn pha. Nhưng đó chưa phải là tất cả. Vụ chuyển nhượng với Nacional được ghi dấu trong sử sách của Madeira tương tự như cuộc chuyển nhượng Raúl cho Real Madrid từ đội bóng trẻ Atlético Madrid đã trở thành huyền thoại khắp Madrid, đơn giản vì đội “Đỏ và Trắng” (Atlético Madrid) không muốn trả tiền vé xe buýt để cậu bé được luyện tập.

Cristinao mới 10 tuổi khi tham gia đội Nacional nên mẹ cậu cảm thấy lo lắng nhiều hơn: “Chồng tôi luôn khuyến khích con chơi bóng với những đứa trẻ lớn tuổi hơn, còn tôi sợ là nó sẽ bị chấn thương.” Nhưng ông Dinis lúc nào cũng an ủi, “đừng lo, bọn chúng không đuổi kịp con mình đâu, nó nhanh lắm!.”

Việc Cristiano quá gầy khiến các HLV đội Nacional cảm thấy không hài lòng, họ nhanh chóng đề nghị cậu bé ăn nhiều hơn để tăng cân. Nhưng khi bắt đầu nhận thấy khả năng của cậu, mọi nghi ngờ tan biến. “Cậu ấy quá tuyệt!”, ông António Mendoça, HLV của Cristiano suốt hai mùa thi đấu trong màu áo đen và trắng chia sẻ. “Kỹ năng của cậu ấy được phát triển nhanh chóng: tốc độ, kỹ thuật rê bóng, sút bóng, và khả năng ghi bàn nhanh như chớp. Những năm tháng đá bóng trên đường phố đã dạy cậu ấy cách tránh va chạm, đánh bại những đối thủ to con hơn mình. Nó cũng phát triển cả lòng dũng cảm của cậu nữa.”

Bây giờ, Mendoça và các HLV khác phải có trách nhiệm giúp cậu ấy hiểu rằng bóng đá là môn thể thao mang tính đồng đội. Ronaldo có thể giữ bóng ở sân nhà rồi đi bóng một mạch tới khung thành, chứ không chuyền cho ai trong đội cả.

Các đối thủ không làm cậu bận tâm. Cậu bé muốn chiến thắng tất cả và hay khóc, nổi cáu với đồng đội khi có gì đó không hài lòng.

“Họ chịu đựng cậu bé vì nó ghi được rất nhiều bàn”, Mendoça cho biết. “Chúng tôi chiến thắng trong tất cả các trận đấu với tỉ số 9-0 hoặc 10-0.” Nhưng chủ nghĩa cá nhân và tính tự phụ của cậu bé lại là vấn đề. “Cậu ấy hành xử như kiểu mình giỏi hơn tất cả và thật khó để góp ý.”

Vào mùa giải 1995-1996 ở đội Nacional, Cristiano giành được danh hiệu khu vực đầu tiên do Liên đoàn bóng đá trao tặng các cầu thủ xuất sắc từ 10- 12 tuổi. Các CLB lớn như Porto và Boavista của “Hình chữ nhật” (người trên đảo vẫn gọi lục địa Bồ Đào Nha như vậy), bắt đầu để mắt tới Cristiano.

Fernão Sousa nghĩ thời cơ đã đến và sẽ chỉ hợp lý khi để đứa con đỡ đầu của ông mạo hiểm. Lần thứ hai, ông liên hệ với người sẽ thay đổi tương lai của cậu bé: Ông João Marques Freitas, trợ lý của một luật sư trên đảo và là chủ tịch CLB Sporting Lisbon ở Funchal. Ông là người đã nói với đội bóng quyền lực khoác màu áo xanh và trắng về cậu bé kiệt xuất đến từ Quinta do Falcão. CLB đã cử người đến trao đổi với gia đình. Trước đó khá lâu, Ronaldo cũng đã chuẩn bị tạm biệt tuổi thơ, tạm biệt gia đình, bạn bè và hòn đảo của mình để thẳng tiến vào lục địa.

 

Dòng thông tin - RSS Hightlight Bóng Đá

Xem Nhiều

DMCA.com Protection Status

More in Huyền Thoại Bóng Đá