Tóm Tắt Nội Dung
Thỏa hiệp với Pep là quyết định ngu nhất trong đời tôi
“Xin dành tặng những dòng này cho gia đình và bạn bè, cho những người đã luôn ở cạnh tôi, trong những ngày vui và những ngày buồn. Tôi cũng tặng những dòng này cho tất cả những trẻ em ngoài kia, những người cảm thấy mình khác biệt nhưng không hòa nhập được với đời. Với những trẻ em như thế, tôi muốn nói là cứ việc khác biệt. Hãy là chính mình. Tôi đã tồn tại và thành công theo cách ấy”.
Siêu sao người Thụy Điển đã mở đầu cuốn tự truyện bằng những dòng công kích đội bóng vĩ đại đang được cả thế giới ngưỡng mộ Barca. Qua lời kể của Ibra, những bí mật thâm cung bí sử ở Nou Camp được hé lộ: Ibra đã bị Pep dằn mặt, cấm đoán mọi sở thích cá nhân để đồng hóa với “đám học trò ngoan”, phải phục vụ vô điều kiện cho Messi… đến mức tuyệt vọng, bế tắc và suýt phải giải nghệ.
BARCA LÀ NƠI BUỒN TẺ
Pep Guardiola, HLV của Barcelona, trong bộ vest xám và gương mặt trầm trọng, nhìn tôi với ánh mắt nghi ngại. Ngày ấy, tôi đã nghĩ Pep là một HLV ổn, tất nhiên không phải là một Mourinho hay Capello, nhưng cũng chấp nhận được. Nhưng sau đó tôi biết mình đã lầm.
Đấy là mùa Thu năm 2009 và tôi đang sống trong giấc mơ thời thơ ấu của mình. Tôi được chơi cho đội bóng hay nhất thế giới và được chào đón bởi 70.000 CĐV tại Camp Nou. Tôi đang đi trên mây. Nhưng không hoàn toàn như thế. Có những thứ rác rưởi được viết trên báo. Họ bảo tôi là một gã xấu xa và tôi đã thật sự khó khăn để chấp nhận nó.
Nhưng kìa, tôi đã ở CLB mà mình muốn. Helena và bọn trẻ cũng vui vẻ. Chúng tôi có một căn nhà dễ thương ở Esplungues de Llobregat và tôi cảm thấy tràn đầy sinh lực. Làm sao có chuyện gì được chứ?
“Chào cậu” – Pep nói – “Ở Barca, chúng tôi luôn giữ chân mình trên mặt đất”.
“Vâng,” – tôi trả lời – “Tốt thôi”.
“Ở đây chúng tôi không lái xe Ferrari và Porsche đến sân tập”.
Tôi gật đầu, cố không tỏ ra thô lỗ theo cái kiểu xe cộ thì liên quan quái gì ở đây? Nhưng tôi tự hỏi: “Rốt cục ông ta muốn gì? Thông điệp ông ta muốn truyền đi là gì? Tôi yêu những chiếc xe của mình, chúng là đam mê của tôi. Nhưng tôi lờ mờ nhận ra dụng ý của Pep. Kiểu như: Đừng nghĩ là mình đặc biệt”.
Vào thời điểm ấy, tôi đã nhận ra Barca giống như một ngôi trường. Các cầu thủ đều rất dễ thương và tôi không gặp vấn đề gì với họ. Ở đây còn có Maxwell, người bạn cũ thời còn ở Ajax và Inter. Nhưng thật sự là không có ai cư xử như ngôi sao cả.
Ở đây, họ làm mọi thứ được bảo. Tôi không hợp với kiểu sinh hoạt ấy. Nhưng tôi nghĩ: Thôi thì chấp nhận vậy. Tôi học cách thích nghi, tôi cố tỏ ra hòa đồng và dễ thương. Giờ nghĩ lại tôi thấy mình thật điên rồ. Mino Raiola, người đại diện và là người bạn, đã nói với tôi: “Chuyện gì xảy ra với anh thế? Tôi chả nhận ra anh nữa”.
Mà đúng là không ai nhận ra tôi thật, kể cả những người thân nhất. Tôi đã trở nên tẻ nhạt, vâng lời và hoàn toàn khác với con người của chính mình từ thời còn ở Malmo. Suốt cả quãng đời trước khi đến Barca tôi chỉ có duy nhất một triết lý: đi con đường của riêng mình. Tôi chẳng mảy may quan tâm đến việc người ta nghĩ gì, tôi chán ghét những luật lệ và mọi sự áp đặt. Nói một cách dễ hiểu nhé: tôi thích những tay vượt đèn đỏ. Thật là kỳ quặc. Messi, Xavi, Iniesta, nói chung là cả nhóm cư xử như học sinh vậy. Những cầu thủ hay nhất thế giới cứ gật đầu trước mọi lời HLV bảo. Ở Italia nếu HLV bảo nhảy lên, cầu thủ sẽ hỏi: “V iệc quái gì phải nhảy”.
THỎA HIỆP VỚI BỌN HLV NGU XUẨN
Nhưng giờ… tôi không còn nói những gì mình thích nữa. Tôi chuyển sang nói những gì tôi nghĩ mọi người sẽ thích. Tôi đến sân tập trên chiếc Audi của CLB cấp và đứng gật đầu vâng lời như hồi còn đi học. Tôi chẳng còn được chọc ghẹo đồng đội của mình. Thật chán. Zlatan không còn là Zlatan. Nhưng ngay cả như thế, tôi vẫn khởi đầu mùa bóng của mình rất tốt. Chúng tôi giành Siêu Cúp châu Âu. Tôi đã tỏa sáng, thống trị trận đấu. Nhưng tôi đã là một người khác.
Tôi đã cố im lặng làm như thể không có gì nghiêm trọng, nhưng tin tôi đi điều đó rất nguy hiểm. Phải khùng tôi đá mới hay được. Tôi phải la hét và làm những điều điên rồ. Giờ thì tôi phải ém tất cả những điều ấy trong người. Đó là quyết định ngu nhất của tôi trong đời. Trên sân tôi vẫn thi đấu rất bốc, nhưng chả còn vui vẻ gì.
Tôi thậm chí đã nghĩ đến chuyện từ bỏ bóng đá. Rồi Giáng sinh tới. Chúng tôi đến Are và thuê một chiếc xe trượt tuyết. Ngay cả khi cuộc sống như đứng lại tôi cũng muốn mình vận động. Tôi lúc nào cũng lái xe điên cuồng. Tôi hay phóng 325 km/h trên chiếc Porsche Turbo của mình, bỏ lại sau lưng đám cảnh sát đang cố bám theo. Tôi đã làm nhiều thứ khùng điên trong đời mà chẳng mảy may suy nghĩ về chúng. Giờ thì tôi đang ở trên núi, lái chiếc xe trượt tuyết thật nhanh và tận hưởng thời gian thoải mái hiếm hoi của mình.
Nhưng khoảng thời gian tuyệt vời ấy không tồn tại lâu. Khi trở lại Tây Ban Nha, thảm họa đã đến, một cách chậm rãi. Một đợt tuyết rơi đã đến. Cứ như thể là người Tây Ban Nha chưa từng thấy tuyết trước đây vậy. Ở khu vực tôi ở, ngọn đồi phía trước Barcelona, xe cứ băng qua trái rồi va phải suốt. Mino, tên mập đần độn, phải nói rõ hơn là tên mập đần độn tuyệt vời kẻo mọi người hiểu lầm ý tôi, rúm ró như con chó trong đôi giầy mùa Hè và cái áo khoác mỏng.
Chúng tôi lái chiếc Audi và suýt nữa thì toi mạng. Chiếc xe mất lái khi xuống đồi và tông vào một bức tường đá. Cả phần bên phải xe hư hỏng nặng. Nhưng chúng tôi đã cười vì không bị thương tích gì. Thế nhưng Messi lại lên tiếng phàn nàn.
PEP BIẾN TÔI THÀNH THỨ TỆ HẠI
Messi đã ở Barca từ khi 13 tuổi và được nuôi nấng trong văn hóa của CLB. Hắn không gặp vấn đề gì với cái môi trường rác rưởi ấy. Trong đội, lối chơi được vận hành xung quanh hắn. Messi tất nhiên chơi rất hay. Nhưng bây giờ tôi đã đến và ghi bàn nhiều hơn. Thế là hắn đến gặp Pep và nói: “Tôi không muốn đá bên cánh phải nữa, tôi muốn vào giữa”.
Nhưng trung lộ là vị trí của tôi và Pep thì chả cần hỏi han gì. Hắn đổi chiến thuật, từ 4-3-3 sang 4-5-1 với tôi đá cao nhất và Messi ngay sau lưng. Hắn ném tôi vào bóng tối. Mọi đường bóng đều phải qua chân Messi và tôi không còn được chơi thứ bóng đá của mình nữa. Trên sân tôi luôn phải được tự do như chim trời. Tôi là người luôn muốn tạo ra khác biệt. Nhưng Pep đã hy sinh tôi. Đấy là sự thật. Hắn nhốt tôi ở trên tuyến đầu.
OK. Messi là ngôi sao mà. Nên Pep nghe theo. Nhưng tôi cũng ghi hết bàn này đến bàn kia mà. Hắn đâu thể thay đổi cả đội bóng chỉ vì một cầu thủ được. Nếu hạ thấp giá trị tôi đến thế thì ban đầu chiêu mộ tôi làm gì? Hắn bỏ ra hàng đống tiền của CLB chỉ để trấn áp tôi hay sao? Pep phải nghĩ về cả 2 chúng tôi và bầu không khí trong đội chứ?
Tôi là bản hợp đồng có giá trị cao nhất đội. Tôi quá đắt tiền. Txiki Begiristain (giám đốc thể thao Barca khi ấy – PV) bảo tôi phải đến nói chuyện với HLV . Tôi không thích, nhưng tôi đã đến nói chuyện với Pep. Một người bạn đã bảo tôi như một chiếc Ferrari trong khi Pep lại dùng như một chiếc Fiat. Mà đúng vậy thật. Pep biến tôi thành một cầu thủ đơn giản hơn và tệ hại hơn. Cả đội bị ảnh hưởng bởi điều đó.
Khi chiếc xe tuyết lao đi, tôi lại cảm nhận được cuộc sống thật sự mà mình muốn, con người thật của Zlatan. Rồi tôi nghĩ: Tại sao phải chịu đựng thế này? Tôi có tiền mà. Tôi đâu phải thỏa hiệp với lũ HLV ngu xuẩn. Tôi có thể tìm niềm vui và chăm lo cho gia đình của mình.