Phần 11: Khởi đầu như mơ tại Inter – Dẹp bè phái, làm cha và tình yêu từ Ultras
Khi đến Juventus, Ibra chỉ là một cậu nhóc mới từ Ajax sang, hoàn toàn choáng ngợp trước môi trường mới và những ngôi sao sáng chói mà anh chỉ từng chứng kiến qua truyền hình. Nhưng khi đến với Inter, Ibra là một nhà vô địch. Việc Moratti xem Ibra như một ngôi sao sáng cũng giúp anh tự tin hơn trong cách đối xử với những đồng đội mới. Đoạn tự truyện này nói về thời gian tươi đẹp của Ibra tại Inter Milan.
DẸP NẠN BĂNG ĐẢNG Ở INTER
Tôi chơi bóng với ánh mắt dò xét trên sân tập. Tôi háo thắng và hoang dã, tôi sẽ điên lên nếu có ai đó không chơi hết khả năng trên sân. Tôi sẽ hét vào cả đội nếu thua trận. Vâng, tôi có tố chất lãnh đạo và tôi luôn muốn truyền tham vọng của mình đến mọi người
Nhưng Inter có những vấn đề. Moratti đã làm rất nhiều thứ cho CLB, bao gồm việc chi hơn 300 triệu euro cho những cầu thủ như Ronaldo, Maicon, Crespo, Vieri, Figo và Baggio… Tuy nhiên, ông ta lại tử tế quá mức, có thể chi hàng mớ tiền chỉ vì 1 trận thắng. Tôi phản ứng với việc đó. Tại sao không thưởng sau khi vô địch mà chỉ cho 1 trận thắng, ngay cả khi trận ấy chả có gì quan trọng. Moratti không hề khó gần, nên tôi đến và nói:
-Ông dễ dãi quá rồi!
-Chỗ nào?
-Tiền thưởng ấy. Cầu thủ có thể sẽ an phận. Một chiến thắng chả là gì cả. Chúng tôi chỉ nên nhận thưởng khi mang về Scudetto. Hãy thưởng to nếu ông muốn, nhưng thưởng sau 1 trận thắng thì thôi đi.
Moratti hiểu ra và chấm dứt điều đó. Này, chớ hiểu lầm tôi đấy. Tôi không hề nghĩ là mình sẽ vận hành CLB tốt hơn Moratti. Nhưng thấy chuyện bất cập là tôi nói. Và tiền thưởng thật ra cũng chỉ là chuyện nhỏ. Vấn đề lớn nhất là phe nhóm.
Tôi lớn lên ở Rosengard, tôi biết rõ phe Thổ, phe Somalia, phe Nam Tư và phe Ả Rập cùng sống chung sẽ như thế nào. Trong bóng đá cũng thế. Bạn chỉ chơi tốt khi xích lại gần nhau. Ở Inter khỏi có chuyện đó. Phe Brazil ngồi một góc, phe Argentina ngồi góc khác và phần còn lại ngồi ở giữa.
Tất nhiên là trong đội bóng tồn tại những liên minh bởi vì ít nhất bạn cũng phải chọn bạn cho mình chứ. Nhưng ở Inter đấy không chỉ là liên minh mà còn là những thế giới riêng. Không thay đổi thì còn lâu mới vô địch được. Bạn sẽ cho rằng việc quái gì phải thân thiết, ăn
trưa với ai mà chả được. Nhưng tin tôi đi, không chơi được với nhau ngoài đời thì không đá được trên sân đâu. Mối quan hệ sẽ ảnh hưởng đến động lực và tinh thần đồng đội.
Tôi dạo quanh một vòng sân tập rồi nói: “Cái quái gì vậy? Mấy người tụ tập như đám con nít vậy?”. Nhiều người đồng ý, nhưng dễ gì thay đổi được thói quen. Tôi lại đến gặp Moratti. Ông ấy liền tổ chức cuộc họp. Cả đội nhìn ông ấy rồi nhìn tôi, như thể Moratti đang nói bởi cái miệng của Ibra vậy. Kệ, miễn là đội bóng nhích lại gần nhau.
Nhưng không phải cứ nhích lại gần nhau là vô địch. Đấy là trận gặp Fiorentina ở Florence. Fio muốn hạ chúng tôi với bất cứ giá nào. Họ bị phạt vì scandal Calciopoli và khởi đầu Serie A với âm 15 điểm trong khi Inter lại không chịu bất kỳ một hậu quả nào. Đám đông tại sân Artemio Franchi chán ghét chúng tôi cực kỳ.
Tôi đá với Hernan Crespo trên hàng công. Trong hiệp 2 tôi đón đường chuyền dài và tung một cú đề mi vô lê. Trận đầu ghi luôn siêu phẩm, ngon lành. Càng ngày tôi chơi càng hay. Và tôi cảm thấy mình đã đúng khi nói không với lệnh triệu tập của đội tuyển cho vòng loại Euro 2008. Tôi muốn dành thời gian cho Inter và gia đình mình.
HỒI HỘP KHI LẦN ĐẦU LÀM BỐ
Helena và tôi đếm ngược từng ngày để được nhìn thấy đứa con đầu lòng của mình. Và chúng tôi quyết định trở về Thụy Điển và sinh tại bệnh viện Lunds. Nói gì thì nói dịch vụ y tế Thụy Điển vẫn hơn. Nhưng không dễ dàng một chút nào. Truyền thông, nhất là đám paparazzi nhốn nháo như nhặng cả lên.
Vì sự cuồng loạn này mà tôi đã phải thuê cả một công ty bảo vệ, yêu cầu BQLbệnh viện cho mình một khu vực riêng. Ai ra vào đều phải bị kiểm soát. Bên ngoài cảnh sát tuần tiễu, bên trong chúng tôi đều hồi hộp.
Mà tôi nói với mọi người là tôi ghét bệnh viện chưa? Tôi căm thù nó. Nhìn người bệnh tôi cũng đâm muốn bệnh. Những lần có việc phải vào đó, tôi bao giờ cũng lẩn càng nhanh càng tốt. Nhưng bây giờ thì tôi quyết định ở lại và theo sát mọi tình hình từ Helena. Điều đó khiến tôi căng thẳng.
Tôi nhận được rất nhiều thư từ mọi nơi trên thế giới gửi về và thú thật với bạn là tôi hầu như không mở cả bì thư. Thỉnh thoảng, Helena không kìm được và xem thử CĐV viết gì. Kết quả là tất cả những gì kinh khủng nhất, kiểu như có một đứa bé xem tôi là thần tượng, nhưng chỉ còn sống thêm 1 tháng nữa.
Helena cứ hỏi mình có thể làm gì đây? Cho vé xem bóng đá, ký tặng, hay gì nữa? Tôi không dám mở thư là vì những điều như vậy. Vậy mà bây giờ, tôi lại phải ở ngay trong bệnh viện, cố tìm cho mình giấc ngủ trong khi nàng đang đau đớn và hồi hộp dường kia. Cảm giác bị săn đuổi khi đang chờ đứa con đầu lòng thật kinh khủng. Chỉ chút bất ổn thôi, cả thế giới sẽ đều biết cả.
Ôi mẹ ơi, lỡ có gì bất ổn thì sao? Tôi cứ nghĩ quẩn nhưng cuối cùng mọi thứ đều tốt cả. Đấy là một bé trai dễ thương. Chúng tôi đã trở
thành cha mẹ. Chúng tôi đặt tên nó là Maximilian. Tôi không biết chính xác nguồn gốc của cái tên ấy, nhưng nó nghe có vẻ mạnh mẽ. Ibrahimovic nghe đã mạnh, Maximilian Ibrahimovic lại càng mạnh hơn. Tất nhiên là chúng tôi chỉ gọi nó là Maxi.
CẢM NHẬN TÌNH YÊU CỦA CÁNH ULTRAS THỨ DỮ
Giờ là bước tiếp theo, phải ra khỏi bệnh viện trong vòng vây của đám nhà báo. May sao, một vệ sĩ đã thông minh khoác lên người tôi chiếc áo bác sĩ rồi đặt tôi vào trong một cái giỏ giặt ủi to vật vã. Tôi cuộn tròn như một quả bóng và được đẩy xuyên qua hành lang, ra ngoài và về lại Italia.
Helena không may như vậy, nàng cũng chưa quen với sự quan tâm khủng khiếp đến dường ấy của công chúng. Nàng và Maxi trốn đến nhà mẹ tôi ở Svegerstorp, chuyển xe liên tục để cắt đuôi bọn săn ảnh. Cứ ngỡ như 2 mẹ con sẽ yên bình ở quê nội Maxi. Nhưng lạy Chúa, đó là một suy nghĩ quá ngây thơ. Bọn phóng viên túa đến sau 1 tiếng và Helena có cảm giác mình bị săn đuổi. Hết cách, nàng đành phải bay sang Milan.
Khi ấy tôi đang chuẩn bị cho trận đấu với Chievo tại San Siro. Tôi chỉ ngồi dự bị. Mất ngủ, không tập đủ mà. HLV Roberto Mancini cũng nghĩ tôi khó mà tập trung được tối đa cho trận đấu và cũng đúng là vậy thật. Suy nghĩ của tôi đang còn gửi lại Thụy Điển. Nhưng tôi nhìn lên khán đài và thấy một cảnh tượng phi thường.
Ultras, nhóm CĐV gộc nhất của Inter, đang giăng một cái biểu ngữ cực lớn trên đó. Nó căng ra như một cánh buồm no gió, trên đó ghi: “Benvenuto Maximilian – Xin chào mừng Maximilian”. Tôi tự hỏi Maximilian là ai, trong đội có ai tên đó sao?
Rồi tôi vỡ lẽ ra. Ồ, con tôi. Các fan chào đón Maximilian đến với thế giới này. Thật tuyệt vời, tôi đã muốn khóc. Tôi lạ gì nhóm Ultras này, dân gộc, thứ dữ. Tôi còn nghĩ là thế nào cũng có ngày xảy ra chuyện với họ. Nhưng bây giờ… Nói gì nhỉ? Đây là điều tuyệt vời nhất Italia.
Người ta yêu bóng đá và yêu cả trẻ con nữa. Tôi lấy điện thoại ra, chụp lại và gửi cho Helena. Chưa có điều gì khiến cô ấy xúc động như thế. Bây giờ nghĩ lại Helena vẫn có thể ứa nước mắt. Từ San Siro, thông điệp tình yêu đã được gửi đi.