Phần 16: Thách thức lũ Ultra, dằn mặt trẻ trâu để thành vua
Cả tuần lễ đó báo chỉ viết về chuyện tôi muốn rời Italia để tìm những điều mới mẻ. Trên sân cỏ, các đối thủ như cũng ghét lây tôi với công chúng. Vào trận, tôi như bị cầm tù trong khu cấm địa. Tôi cố mọi cách nhưng không cách nào sút nổi. Trong những tình huống như thế, CĐVthường cổ vũ rất hăng cho tiền đạo. Nhưng bây giờ tất cả những gì phản hồi là những tiếng la ó và huýt sáo từ các Ultra.
“TAO SẼ GIẢI QUYẾT TỪNG ĐỨA MỘT”
Tôi đáp lại với thái độ thách thức. Bọn tao đang chiến đấu như điên thế này, Inter đang dẫn đầu BXH mà chúng mày cổ động theo cách đó à? Chúng mày là thứ gì thế? Nhìn thái độ tôi như thế, bọn Ultra thêm điên, chúng chuyển sang la ó luôn cả đội. Nhưng như tôi đã nói đó, càng giận tôi đá càng ác.
Nên sau này nếu thấy tôi sắp điên thì đừng lo nhé. Ừ, thỉnh thoảng tôi cũng làm những điều ngu ngốc và ăn thẻ đỏ. Nhưng trong tuyệt đại đa số trường hợp thì mỗi khi Ibra giận dữ là một điềm lành. Cả sự nghiệp của tôi được xây dựng trên những cơn giận như thế.
Trong hiệp 2 (trận thắng Lazio 2-0 ngày 2/5/2009), tôi nhận bóng khoảng 15 mét cách khu cấm địa. Tôi ngoặt lại, lao lên và sút giữa 2 hậu vệ. Góc ngon, bàn đẹp hết ý. Nhưng sau đó người ta không nói về pha ghi bàn ấy mà nói về phản ứng của tôi. Tôi chạy đến đường piste, mặt đanh lại và ra hiệu kêu bọn Ultra im miệng. Tao ghi bàn vì tiếng la của chúng bây đó.
Cuộc chiến giữa các tifosi và cầu thủ lớn nhất của đội bóng chính thức được kích hoạt. Bên ngoài đường piste mặt Mourinho cũng lạnh như băng. Ông ta đồng tình với phản ứng của tôi, ông ghét nhất trên đời là CĐVlại đi quay lưng với đội bóng của mình.
Sân bóng tiếp tục như sôi lên. Tôi kiến tạo bàn thứ 2, chơi tuyệt hay và hài lòng khi nghe tiếng còi dứt trận. Nhưng đã hết đâu. Trên đường rời sân, tôi được báo là đám đại ca của nhóm Ultra đang chờ trong phòng thay quần áo, chả hiểu bằng cách nào chúng làm được việc ấy.
Quả nhiên dưới hành lang có 7, 8 tay chờ sẵn. Đấy không phải là bọn tuôn ra những câu kiểu như: “Này Ibra, nói chuyện tí nhé”. Đấy là
những tên từ đường phố kiểu như tôi: sẵn sàng đập lộn trước rồi nói chuyện sau. Thú thật là tôi hơi rét, nhịp tim khi ấy phải 150 lần/phút.
Nhưng tôi tự nhủ: không thể chạy như gà được. Nên tôi bước đến, thế là đến lượt đám đó hồi hộp. Tôi nói: “Mấy người bị giống gì trên khán đài hả?”. Một tên trả lời: “Ừ, mọi người hơi khó chịu với mày”. Tôi đáp: “Ừ, vậy kéo cả đám ra SVĐ. Tao sẽ giải quyết chuyện này, từng đứa một”.
Rồi tôi bỏ đi, trái tim vẫn đập ầm ầm trong ngực. Nhưng tôi đã xử lý một vụ nghiêm trọng thành công. Sau đó hội CĐV Inter yêu cầu một cuộc gặp chính thức. Lần này thì khỏi nha. Tôi gặp chúng làm quái gì? Tôi được gì từ cuộc gặp ấy? Tôi là cầu thủ. Có thể CĐV trung thành với đội, nhưng đừng buộc cầu thủ cũng phải như thế. Sự nghiệp cầu thủ ngắn ngủi lắm, hắn ta phải tự lo cho mình và phải làm những gì mình muốn chứ.
Sự lạnh lùng của tôi buộc các CĐV chuyển hướng. Họ tuyên bố phớt lờ, sẽ coi như tôi không tồn tại. Tốt thôi. Nhưng phớt lờ Ibra dễ vậy sao. Tôi đá vẫn rất sung và những cuộc bàn tán vẫn tiếp tục. Ibra ra đi hay ở? Có ai đủ tiền mua không?
Tôi sợ rồi chuyện này sẽ kết thúc tệ hại, nên tôi gọi cho Mino: có đề nghị nào không? Có gì xảy ra không? Câu trả lời của gã mập ấy: muốn chuyển nhượng thì dứt khoát phải có một cuộc chuyển nhượng kỷ lục thế giới. Tôi bịt tai bịt mắt mình lại để không chú ý đến giới truyền thông. Nhưng đâu dễ dàng gì. Sốt ruột quá tôi lại gọi Mino:
-Mẹ nó, làm chó gì đi chứ? Đang ngủ à?
-Chết mẹ mày đi con – Mino nói – Mày đá như ***, ai mà thèm mày. Chắc phải về lại Malmo thôi con ạ”.
-Chó chết!
Nhưng tất nhiên là Mino cũng đang chạy việc như điên. Không chỉ vì anh ta luôn chiến đấu vì tôi mà còn bởi đấy là bản hợp đồng đáng mơ ước. Nó sẽ vả vào mặt đám Ultra và BLĐ Inter. Đấy sẽ là bản hợp đồng lớn chưa từng có.
CÚ GIẬT GÓT ĐI VÀO LỊCH SỬ
Trong thời gian đó tôi vẫn chơi thật bốc. Scudetto đã ở trong túi, nhưng tôi muốn trở thành Vua phá lưới. Giành Capocannoniere sẽ giúp tôi vào lịch sử. Chưa có cầu thủ Thụy Điển nào giành được nó từ sau Gunnar Nordahl hồi 1955. Giờ tôi sẽ cố đua với Marco di Vaio của Bologna và Diego Milito của Genoa. Đấy không phải là việc của Mourinho, nhưng ông ta đã vào phòng thay quần áo và nói: “Giờ chúng ta sẽ giúp Ibra thành Vua phá lưới”. Cả đội đều nhất trí sẽ giúp tôi.
Trừ thằng chó Balotelli. Mẹ nó. Có một trận gần cuối giải, nó có bóng trong vòng cấm và tôi thì trống trải vô cùng. Chuyền qua là ăn bàn liền. Nhưng nó cứ rê bóng. Tôi nhìn nó như muốn nổ con ngươi: “Ơ mày làm gì thế thằng chó? Mày không giúp tao à?”.
Rồi tôi kệ mẹ nó, đúng là trẻ trâu. Nó ghi bàn, chẳng những tôi bực mà cả băng ghế dự bị cũng tức mình vì nó không chuyền cho tôi ghi bàn ở tư thế thuận lợi hơn. Nhưng rồi tôi quyết định sẽ quên danh hiệu đi. Thôi cám ơn mày nhé Balotelli, bố không cần Capocannoniere nữa.
Nhưng trận tiếp theo tôi ghi bàn. Và trước vòng đấu cuối tình hình hấp dẫn hết sức. Tôi và Di Vaio có 23 bàn, Milito ngay sau với 22 bàn. Ngày 31/5/2009 là nơi quyết định (Inter gặp Atalanta). Nếu gặp may tôi có thể ghi bàn cuối cùng của mùa bóng và cũng có thể là cuối cùng cho Inter. Tôi quyết phải có một trận ra trò.
Di Vaio đá với Catania và Milito đá với Lecce. Thế nào mà chẳng ghi bàn. Tôi biết mình phải tự thân vận động. Trận đấu chỉ vừa trôi qua một ít tỷ số đã là 1-1. Tôi ghi bàn nâng tỷ số lên 2-1 và vươn lên dẫn đầu danh sách dội bom. Nhưng mọi chuyện càng trở nên kịch tính.
Di Vaio cũng ghi bàn và Milito – cái gã mà Inter đã ký hợp đồng và sẽ là đồng đội của tôi nếu tôi không thoát khỏi nơi đây vào cuối mùa – thậm chí đã lập cú đúp. Tình hình bây giờ là cả 3 đều sẽ chia sẻ danh hiệu nếu trận đấu 3 nơi kết thúc.
Tôi không chấp nhận tình huống đó, Capocannoniere mà chia ba thì còn vinh quang gì. Khi tỷ số là 3-3, Mourinho tung Hernan Crespo vào sân. Ông ta muốn có bàn và chính tôi sẽ là người ghi bàn ấy. Mourinho chỉ đạo cho tất cả tràn lên. Tôi thì la hét như điên để có bóng. Nhưng đa số đều đã mệt nhoài. Chỉ còn Crespo là khỏe.
Anh ta chạy bên cánh phải và tôi di chuyển vào vị trí sẵn sàng. Một đường chuyền dài và xảy ra tranh chấp. Tôi bị đẩy ra xa và rơi vào thế quay lưng lại với khung thành. Bạn làm gì với một quả bóng đang nảy và lưng thì hướng về khung thành? Đúng rồi đó, tôi đánh gót.
Tôi đã ghi nhiều bàn như thế trong sự nghiệp, nhưng chưa bao giờ cảm xúc lại mãnh liệt đến như vậy. Tôi xé toang chiếc áo mình đang mặc bấp chấp chiếc thẻ vàng. Tôi đến cột cờ góc và ôm Crespo, rồi tất cả mọi người. Tất cả đều la lớn: “Mày là vua, mày là vua phá lưới rồi!” (tỷ số cuối cùng của trận đấu là 4-3 nghiêng về Inter và Ibra giành ngôi Vua phá lưới với 25 bàn, hơn Milito và Di Vaio đúng 1 bàn).
Một cảm giác sung sướng tràn ngập khắp cơ thể tôi. Pha ghi bàn ấy là câu trả lời cho tất cả. Khi tôi đến Italia, người ta bảo Zlatan ghi ít bàn quá. Bây giờ tôi đã là Vua phá lưới, Capocannoniere. Không ai còn nghi ngờ khả năng của tôi nữa. Tôi đứng dậy và đi về phần sân của mình.
Nhưng mẹ ơi, ở ngoài kia, ngay bên đường piste có một gã nhảy tưng tưng như chính mình vừa ghi bàn. Mourinho chứ còn ai nữa. Cái gã mặt như nước đá, chưa bao giờ mảy may thể hiện thái độ, đang nhảy nhót sau một bàn của Ibra. Mourinho đang la hét như một cậu học trò nhỏ. Sau tất cả những nỗ lực, tôi đã làm được điều mà mình mong muốn. Ibra đã là một Capocannoniere, bằng một cú giật gót.
Trong 3 mùa giải chơi bóng ở Inter Milan (2006-2009), Ibra ghi được 66 bàn và có 32 pha kiến tạo sau 117 trận. Cùng với đội bóng Xanh – Đen thành Milan, anh giành được 3 Scudetto liên tiếp và 2 Siêu Cúp Italia vào các năm 2006 và 2008. Trong thời gian này anh có 1 lần giành danh hiệu Vua phá lưới (năm 2009) và 2 lần được bầu là “Cầu thủ xuất sắc nhất Serie A” (năm 2008 và 2009)