Phần 19: Hoang mang trong ngôi trường của đám trò ngoan
Chuyển sang Barca với mức giá kỷ lục 69 triệu euro, Ibra sướng như phát điên. Nhưng ngay trong buổi chia tay với Mourinho ở Inter, “Người đặc biệt” đã gửi một lời chào tạm biệt mang tính tiên tri cho định mệnh và tham vọng của anh: Ibra sẽ lạc lõng và không thể giành Champions League ở Barca. Lúc đầu vì quá vui mừng nên anh không để ý đến lời răn đe này. Nhưng càng ngày, Ibra càng thấm thía giá trị của những câu nói ấy.
MỌI THỨ Ở BARCA DỄ THƯƠNG ĐẾN PHÁT CHÁN
Chúng tôi chuẩn bị chạm trán Real Madrid trên sân nhà Nou Camp. Đấy là tháng 11 năm 2009, tôi đã ngồi ngoài được 15 ngày vì chấn thương đùi và chỉ có thể tham gia từ ghế dự bị. Tất nhiên điều ấy không vui chút nào. Hiếm có điều gì kỳ vĩ hơn một trận El Clasico. Áp lực của trận đấu ấy kinh khủng như là chiến tranh vậy. Các tờ báo đều ra những ấn phẩm đặc biệt nhân dịp này và họ viết đến 60 trang về trận đấu. Khi El Clasico đến gần, mọi người gần như không nói chuyện về những chủ đề khác nữa.
Tôi đã khởi đầu mùa bóng tốt bất chấp vết nứt xương ở cánh tay và phải thích nghi với một đất nước mới. Tôi đã có 5 bàn trong 5 trận đầu tiên và được ca ngợi ở mọi nơi. Tôi cảm thấy thoải mái vì La Liga rõ ràng là giải đấu mà mọi người đều mơ ước. Real và Barca đã đầu tư đến 250 triệu euro cho Kaka, Cristiano và tôi trong khi Serie A và Premier League lại mất đi những cầu thủ tốt nhất. Mọi thứ thật tuyệt vời, tôi nghĩ.
Ngay trong giai đoạn tập huấn, tôi đã hòa nhập được với những đồng đội mới. Ngôn ngữ cũng tạo ra một chút bất tiện và tôi thường chơi với nhóm cầu thủ nói tiếng Anh, Thierry Henry và ông bạn Maxwell. Nhưng với những người khác cũng không có vấn đề gì. Messi, Xavi và Iniesta là những người rất dễ thương, không hề ra dáng một ngôi sao. Phòng thay quần áo của Barca không có chút gì gọi là thời trang giống như ở Italia. Messi và mọi người mặc đồ tập đến sân rồi ra về.
Guardiola thoạt đầu cũng OK. Ông ta nói chuyện với tôi sau mỗi buổi tập và bảo muốn thấy tôi mau chóng hòa nhập. Barca như một ngôi trường, hơi giống Ajax một chút, hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của tôi về đội bóng mạnh nhất thế giới. Những siêu sao ở đây như bọn trẻ đến trường vậy, rất vâng lời.
Họ đứng xếp hàng nghe Pep Guardiola nói. Ông ta là người Catalunya, một cựu tiền vệ của đội bóng, giành 5 hay 6 chức vô địch La Liga và đến năm 1997 thì trở thành thủ quân. Khi tôi đến, Pep đang cực kỳ thành công trên vai trò HLV và tôi nghĩ ông ta xứng đáng được tôn trọng.
Đây đâu phải là lần đầu tiên tôi chuyển CLB. Mấy lần trước vừa vào là tôi quan sát tình hình, phe nào cộm cán, phe nào yếu hơn. Họ nói những gì và sự khác biệt giữa các nhóm ra sao. Nhưng bây giờ thì tuyệt nhiên không có gì cả. Mọi thứ quá dễ thương đến phát chán. Tôi chả dám la hét trên sân tập như mình thường làm nữa. Đùa cợt cũng không.
KHÔNG CÓ CHỖ CHO NHỮNG CÁ TÍNH LỚN
Báo chỉ viết về tôi như một tay hư hỏng. Thế là tôi quyết tâm chứng tỏ là họ đã sai. Ngu chưa. Thay vì là chính mình, tôi lại đi tự gò mình thành một kẻ mà mọi người muốn thấy. Có một thứ khiến tôi ám ảnh, đấy là lời dặn dò của Guardiola: “Ở đây chúng tôi giữ chân mình trên mặt đất. Chúng tôi đến sân tập luyện và thi đấu như những con người lao động bình thường”.
Tại sao Guardiola lại nói với tôi những điều đó? Tôi khác biệt đến vậy sao? Tôi không phải là một tay hiền lành, nhưng tôi đâu có húc đầu vào đồng đội, cũng đâu có đi ăn trộm bao giờ. Tôi cũng đã thay đổi rất nhiều để khiến cho mọi thứ được ổn thỏa. Con người hoang dã của Zlatan không còn nữa, những niềm vui cũng ra đi. Tôi sống trong chiếc bóng của chính mình. Vậy mà còn đòi hỏi gì nữa?
Câu nói của Guardiola như đóng đinh vào đầu tôi vậy. Ở đây chúng tôi giữ chân trên mặt đất, nói thế khác gì bảo tôi không như vậy. Tôi cố nói với chình mình, thôi tập trung tối đa vào tập luyện và thi đấu đi, kệ mẹ người ta nói gì. Nhưng có được đâu.
Rồi tôi chợt nhận ra một điều: những cá tính lớn đều bị Pep tống đi chỗ khác. Ronaldinho, Deco, Eto’o, Henry và bây giờ là tôi, đâu phải là chuyện tình cờ. Chúng tôi không phải là những “cầu thủ phổ thông”, cá tính của chúng tôi khiến Pep lo sợ và tìm cách đẩy đi.
Nếu bạn không phải là “cầu thủ phổ thông”, đừng cố mà biến mình thành như vậy. Nếu tôi kiềm nén cá tính và trở thành một trong số hàng ngàn cầu thủ ở Malmo, làm gì có Zlatan của ngày hôm nay. Hãy nghe tôi nè, đừng nghe ai cả. Đấy là nền tảng cho thành công.
Guardiola thì làm sao hiểu được điều đó. Hắn ta nghĩ có thể thay đổi được tôi. Ở Barca hắn muốn mọi người phải như Xavi, Iniesta và Messi. Với những nhân vật này, tôi không có gì để phàn nàn, thậm chí ngược lại. Tôi luôn cảm thấy hưng phấn hơn khi chơi cạnh những đồng đội giỏi. Nhìn họ tập, tôi luôn tìm ra chỗ để học tập.
Nhưng họ… đ** phải là tôi. Nhìn xem. Xavi đến Barca khi mới 11 tuổi, Iniesta 12 và Messi 13, họ được nuôi nấng bởi CLB. Họ có biết gì khác đâu. Họ đâu có lớn lên ở những khu phố tồi tàn và nhìn thấy cuộc đời kinh khủng như thế nào. Còn tôi là người ngoài, tôi đến đây với cá tính của mình và không có chỗ cho thứ cá tính ấy tồn tại. Trong cái thế giới nhỏ bé của Guardiola, cá tính của tôi là một thứ gì đó quá lớn.
TỎA SÁNG TRONG TRẬN ELCLASICO
Nhưng như tôi đã nói ở những phần đầu của cuốn sách này. Đấy chỉ là những dự cảm của tôi vào tháng 11 của mùa bóng. Còn khi trận El Clasico đến gần (29/11/2009 – ND), câu hỏi của tôi chỉ là mình có được tham gia hay không mà thôi. Tôi đến sân vận động bằng chiếc Audi của CLB và vào phòng thay quần áo. Guardiola sẽ dùng Thierry Henry đá cao nhất, Messi bên phải và Iniesta bên trái. Ngoài trời thì rất tối nhưng sân Nou Camp thì đã sáng rực, ánh đèn flash nhá lên từ đủ mọi hướng.
Real nhập cuộc quyết tâm hơn và tạo ra nhiều cơ hội hơn. Phút thứ 20 Kaka lừa bóng rất hay và chuyền cho Cristiano Ronaldo thoát xuống. Một cơ hội tuyệt vời nhưng đã bị Victor Valdes dùng chân cản phá. Rồi chỉ 1 phút sau lại đến lượt Higuain có cơ hội. Chúng tôi thì di chuyển không tốt và gặp vấn đề trong những đường chuyền. CĐV bắt đầu la ó, đặc biệt nhắm vào Casillas trong khung thành Real. Hết hiệp 1, chúng tôi may lắm mới giữ được tỷ số 0-0.
Trong hiệp 2 Guardiola muốn tôi khởi động. Hết xảy. Đám đông la hét và vỗ tay khi thấy tôi chạy bên đường piste. Tôi vỗ tay cám ơn họ, lịch sự ghê chưa. Phút thứ 51 tôi vào thay Henry. Tôi đầy khát khao vì lâu quá chưa chiến rồi. Thật ra cũng chỉ có mười mấy ngày, nhưng vì phải bỏ lỡ trận đấu với CLB cũ Inter nên có cảm giác như vậy.
Chỉ vài phút trên sân, tôi đã đánh hơi thấy cơ hội. Daniel Alves có bóng bên cánh phải và rất nhanh thực hiện một đường chuyền dài. Tôi lao vào khu cấm, vô lê chân trái luôn, băm, vào, hết ý. Sân vận động bỗng trở thành núi lửa. Tôi cảm nhận được cơ thể mình rồi, chả còn gì ngăn tôi được nữa. 1-0, Zlatan là cầu thủ hay nhất trận đấu và được tung hô mọi nơi. Chả còn ai hoài nghi giá trị chuyển nhượng của tôi nữa.
Cảm giác lạc lõng
Rồi Giáng sinh kéo tới. Tôi đến Are (một khu nghỉ dưỡng để trượt tuyết ở phía bắc Thụy Điển – ND) và chạy trên một chiếc xe trượt tuyết. Nhưng trên chiếc xe lao đi với tốc độ xé gió ấy đã là một Zlatan khác. Tôi hỏi Mino:
-Ê mập, họ nói gì về tôi?
-Họ nói mày là tiền đạo chiến nhất thế giới.
-Không phải chuyên môn, tính tình ấy.
Mino nhìn tôi như không tin vào tai mình. Tôi từng coi nhận xét của mọi người là ***, chả chút quan tâm. Vậy mà bây giờ với tôi nó lại trở nên quan trọng. Tôi không còn ăn mừng như điên sau khi ghi bàn, chả dám nổi giận, tôi khoá chặt mọi cảm xúc lại bên trong con người mình, tôi nhạy cảm với những phản ứng của người khác.
Nó như kéo tôi về với những tháng đầu tiên, khi sự nghiệp của tôi còn chưa cất cánh và Zlatan hãy còn là một đứa trẻ nhút nhát. Đứa trẻ ấy đang hoang mang biết bao bởi trong cái gia đình Barcelona này, nó có cảm giác mình bị hắt hủi. Bệnh hoạn hết sức!