Phần 20: Đòn thù hèn hạ của “con đàn bà” Guardiola
Đã đặt chân tới miền đất hứa Barcelona, đã chứng minh được giá trị của một tiền đạo đẳng cấp tại đây nhưng với Ibra, một ngày sống tại đây là một ngày dài trong địa ngục. Nơi đây không phù hợp với anh, một kẻ nổi loạn đầy cá tính. Đó là chưa kể đến mối xung đột với thế lực khủng khiếp nhất Barca: tiền đạo Lionel Messi và HLV Pep Guardiola.
MÙA THU THỔ TẢ TẠI BARCA
Tôi đã cố thay đổi con người mình lần đầu tiên trong đời để thích nghi với môi trường mới. Nhưng dường như chưa đủ, cuộc sống lại mang đến cho tôi một khó khăn còn lớn hơn mang tên Messi. Tôi đã từng nói trong chương đầu tiên đấy. Messi là một ngôi sao lớn và trong một chừng mực nào đó đây là đội bóng của hắn ta.
Ban đầu, tôi rất thích Messi và cái vẻ nhút nhát của gã. Nhưng rồi tôi đã đến đây và tạo ra một hiệu ứng lớn trong lối chơi. Nó giống như là tôi gõ cửa nhà, bước vào và nằm dài ngay trên giường của gã vậy. Thế là Messi đến gặp Guardiola, bảo là gã hết thích chơi ở cánh rồi mà muốn vào trung lộ.
Tôi không phải là nạn nhân thì còn ai nữa. Khi Messi vào trong, tôi như bị xiềng xích, không còn nhận bóng nữa. Mùa thu ảm đạm nhất đời tôi đã đến như thế đó. Thấy tình cảnh của tôi như thế, chính BLĐ cũng thúc giục tôi nói chuyện với Guardiola. Nhưng hỡi ôi, đấy chỉ là khởi đầu của một cuộc chiến còn kinh khủng hơn.
“Mình đã nói gì, mình đã làm gì, mình trông lập dị ư?”
Guardiola chả buồn nói chuyện với tôi nữa. Còn tệ hơn, hắn chả buồn nhìn tôi. Hắn đến sân, chào tất cả mọi người, chỉ trừ mỗi tôi ra. Nếu là Zlatan của những ngày tháng cũ thì tôi đã kệ mẹ rồi. Nhưng những ngày ấy, tôi là một kẻ yếu mềm. Các đồng đội cũng bảo hãy đến nói chuyện đi. Nhưng nói cái chó gì chứ?
Giống như một ả ẻo lả nào đó đến van lơn tình cảm vậy đó hả. Thôi khỏi, tôi cố chơi thật tốt để buộc Pep phải để ý đến mình nhiều hơn nữa. Và tôi đã làm được. Bất chấp vị trí mới, tôi vẫn chơi hay và ghi 5, 6 bàn liên tục. Nhưng Pep vẫn lạnh như nước đá. Bây giờ thì tôi đã hiểu, vấn đề không phải là lối chơi của tôi mà là tính cách.
Trong cái mùa Thu thổ tả ấy, tôi cứ phải đặt ra cho mình hàng trăm câu hỏi: mình đã nói gì, mình đã làm gì, mình trông lập dị ư? Bây giờ câu trả lời của tôi thật đơn giản. Trong một môi trường gồm toàn những học sinh ngoan ngoãn và vâng lời, tôi chính là một sự đe dọa.
Nhưng một người đàn ông không bao giờ cư xử như cách Pep làm. Đâu thể xử sự như thế với bản hợp đồng lớn nhất lịch sử CLB? Rồi những trận đấu quan trọng tại Champions League đến. Chúng tôi phải đến sân Arsenal. Cứ ngỡ Pep sẽ để tôi ở nhà. Nhưng không, hắn vẫn xếp tôi đá chính cùng với Messi trên hàng công.
Nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ một chỉ dẫn nào. Tôi phải tự mình thi đấu tại Emirates. Trước trận, truyền thông Anh quốc tổng tấn công tôi, họ bảo Ibra không thể ghi bàn vào lưới những đội bóng Anh. Trong cuộc họp báo, tôi bảo: “Hãy đợi đấy”.
Ức chế vì mối quan hệ “thổ tả” với Guardiola,“núi lửa” Zlatan chỉ còn biết lấy gia đình làm niềm vui MỐI THÙ HẬN VỚI GUARDIOLA
Nhưng tất nhiên là mọi thứ không dễ dàng, nhất là với tay HLV thổ tả của tôi. Nhưng khi đã bước vào sân, Guardiola hoàn toàn rời khỏi tâm trí tôi, như một phép màu vậy. Trong hiệp 1 tôi có vài cơ hội nhưng đã bỏ qua và tỷ số vẫn là 0-0. Pep thể nào cũng rút mình khỏi sân, tôi nghĩ. Nhưng tôi vẫn được giữ lại sau giờ nghỉ.
Nhận một đường chuyền dài từ Pique, tôi lao xuống, bên cạnh là một hậu vệ và trước mặt là thủ môn lao ra. Bấm thôi, 1-0. Chỉ 10 phút sau, tôi lại có bóng trong một tình huống tương tự, nhưng lần này không bấm nữa mà là một cú nã pháo. 2-0, trận đấu coi như đã an bài. Nhưng bạn biết Pep làm gì không? Vỗ tay ư? Khỏi có. Tên khốn ấy rút tôi ra khỏi sân. Một quyết định sáng suốt dễ sợ. Trận ấy kết thúc với tỷ số 2-2.
Cả trận đấu ấy tôi không cảm thấy gì, nhưng sau đó thì bắp chân lại đau. Xui thật, tôi chỉ vừa tìm thấy phong độ ở vị trí mới thôi mà. Phải nghỉ trận lượt về với Arsenal và trận El Clasico, tôi cảm thấy buồn bã. Nhưng khỏi có lời nào ủng hộ từ Pep nhé. Tên này ngày càng tởm hơn. Cứ tôi bước vào phòng là hắn ta đi ra. Hẳn thậm chí chẳng dám đứng gần tôi nữa.
Chẳng ai biết chuyện gì đang xảy ra, BLĐ không biết, cầu thủ cũng không biết. Tôi đâu có muốn kéo thành công ra khỏi tay hắn, tôi đâu có nói hắn không phải HLV giỏi. Nhưng thằng khốn này hồi nhỏ té giếng hay bị dừa rơi trúng đầu không chừng, bởi có chó gì mà phải trầm trọng hóa vấn đề lên đâu chứ. Sợ mất uy quyền hả, hay gì? HLV c** gì mà không có cá tính gì hết vậy. Không biết cách xử lý thì lập tức mở chiến tranh lạnh. Hèn nhát hết biết.
Hắn chẳng buồn hỏi về chấn thương của tôi, cứ như Zlatan là thằng cầu thủ vứt đi vậy. Thật ra, hắn ta cũng mở miệng trước trận bán kết
Champions League với Inter, nhưng theo một cái kiểu cực kỳ quái đản. Và Mourinho đã đúng, chúng tôi đã không thể thắng Champions League vì danh hiệu năm ấy là của ông ta. Inter đã loại Barca và Pep cư xử như thể tất cả là lỗi của tôi. Ngọn núi lửa tại châu Âu đã phun trào, ngọn núi lửa trong tôi cũng đang chực chờ bùng nổ.
CUỘC NÓI CHUYỆN CUỐI CÙNG
Thierry Henry là một người bạn tốt. Anh ta hiểu tôi và hay làm cho tôi cười để xua tan áp lực. Lần duy nhất trong đời tôi cảm thấy bóng đá không còn là mối bận tâm, tôi dành nhiều thời gian hơn cho Maxi, Vincent và Helena. Ơn Chúa là tôi còn có họ trong đời. Nhưng tất nhiên là không thể phớt lờ tất cả.
Đến trận gặp Villarreal thì tôi bùng nổ. Tôi hét trong phòng thay quần áo, chửi hắn là tên “không có bi”, so sánh hắn với Mourinho. Một kẻ không dám nhìn vào mắt tôi, không dám nói “Xin chào”, lúc nào cũng thủ, đâu có đáng để tôi tôn trọng nữa.Trong cái giây phút mà ngọn núi lửa trong tôi phun trào, con người cũ của Zlatan cũng chính thức quay trở lại.
“Chí ít tôi đã biết mình muốn gì. Tôi móc điện thoại và gọi ngay cho Mino”
Pep không thể bật lại như một gã đàn ông, nên hắn ta tìm cách báo thù như một con đàn bà. Tôi cảm nhận được điều ấy. Hàng chục triệu euro chả có gram nào trong mắt hắn cả. Trận đấu cuối cùng tại La Liga, hắn cho tôi ngồi dự bị rồi sau đó kêu tôi vào văn phòng. Nhìn quanh là thấy bệnh rồi. Áo thi đấu treo đầy cùng với hình ảnh của chính hắn và những thứ đại loại thế. Đấy là lần đầu hắn đối diện tôi sau cú trong phòng thay quần áo.
Càng nhìn, tôi càng thấy Pep chả có chút khí khái nào cả. Nếu không biết đấy là HLV của một đội bóng tuyệt vời, bạn sẽ chẳng bao giờ chú ý khi gã tiến vào phòng. Và bây giờ Pep đang ngồi trước mặt tôi, rúm ró đến thấy tội. Tôi biết hắn có gì muốn nói nên không mở lời trước, cứ chờ đợi thôi.
-Ừm, à… – hắn bắt đầu, tuyệt nhiên không nhìn vào mắt tôi – Tôi không biết liệu mình còn muốn có cậu trong đội hình nữa hay không?
-OK
-Tùy cậu và Mino quyết định. Ýtôi là: cậu là Ibrahimovic mà. Cậu đâu thể trận đá trận nghỉ đúng không?
Hắn muốn tôi trả lời, nhưng tôi đâu có ngu. Tôi cứ im lặng, mặt không biến sắc, cứ đứng vậy thôi. Nhưng tôi đã hiểu rõ Pep muốn gì. Thấy tôi im lặng, hắn lại nói tiếp:
-Tôi không biết mình muốn gì ở cậu nữa. Mà cậu có gì nói không? Không phản ứng gì à? Tôi vẫn đứng yên.
-Hết chưa?
-Hết rồi, nhưng…
-Khỏi nhưng, cám ơn nha
Tôi rời khỏi ấy một cách hiên ngang. Chí ít tôi đã biết mình muốn gì. Tôi móc điện thoại và gọi ngay cho Mino.