Connect with us

Huyền Thoại Bóng Đá

Tự truyện Ibrahimovic – Tôi Là Zlatan Ibrahimovic – Phần 21

Phần 21: Uất hận với kẻ giết chết giấc mơ

Mối hận thù ngày càng tăng với HLV Pep Guardiola khiến cho giấc mơ Barcelona trở thành cơn ác mộng của Zlatan Ibrahimovic. Chưa bao giờ anh cảm thấy hối tiếc vì đã tới CLB này như thế. Và điều gì phải đến cũng đã đến, Zlatan đang chuẩn bị va ly để rời khỏi “ả đàn bà Guardiola” đáng ghét.

Tâm sự của Ibra bóc trần một khía cạnh rất tiêu cực trong con người Guardiola, điều mà chúng ta chưa từng biết

LẠI NHỮNG ĐÒN THÙ TIỂU NHÂN

Đó là mùa Hè 2010, Joan Laporta rời khỏi ghế chủ tịch và tôi đã sẵn sàng cho một cuộc nổi loạn tiếp theo. Sandro Rosell được chọn. Ông ta từng làm PCT cho đến năm 2005. Từng là bạn của Laporta, nhưng sau đó trở mặt thành thù.

Dưới một triều đại mới, tất nhiên ai cũng lo âu. Liệu Rosell có dẹp một mớ cầu thủ để mang về những người mới không. Txiki Begiristain từ chức trước khi Rosell kịp đuổi ông ta. 2 người mang tôi về Barcelona đều đã ra đi, rồi tôi sẽ ra sao đây? Báo chí viết một trong những việc đầu tiên Rosell làm là bán tôi.

Bọn phóng viên không biết rõ giữa tôi và Guardiola có vấn đề gì, nhưng chúng đánh hơi được mùi bất ổn. Đâu cần phải là chuyên gia để biết điều đó. Guardiola đã hủy hoại tôi. Tôi nhớ một lần Mino gọi cho Rosell.

-Tên HLV muốn gì vậy? Nó muốn thải loại Zlatan phải không?
-Làm gì có. Guardiola tin Zlatan.
-Vậy tại sao nó nói nó không cần Zlatan nữa?

Rosell không thể trả lời. Ngay cả những người trong phòng thay đồ còn không biết, một người mới như ông ấy làm sao biết được. Rồi kỳ nghỉ đến, tôi cố nghỉ ngơi thật tốt, chả buồn xem World Cup (Thụy Điển có dự đâu). Nhảy khỏi Barca thì dễ quá, nhưng tôi đâu thể từ bỏ giấc mơ của mình dễ dàng vậy được. Tôi phải cố để chơi hay hơn bao giờ hết.

Nhưng trời ơi, tôi thậm chí còn chưa kịp xỏ đôi giày vào chân khi Guardiola gọi tôi lần nữa. Đấy là ngày 19/7/2010, nếu tôi nhớ không lầm. Guardiola gọi tôi đến để nói chuyện, trong bộ dạng rúm ró quen thuộc.

-Nghỉ Hè vui chứ?
-Ừ, vui.
-Thế cảm giác giờ thế nào?
-Hết ý. Tôi sẽ chơi ác chiến cho mà xem.
-Này, anh phải sẵn sàng ngồi dự bị nhé!

Mẹ nó, thấy chưa? Mới ngày đầu tiên, các cầu thủ còn chưa về tập trung đủ, cuộc tập huấn còn chưa diễn ra, hắn chưa thấy tôi chơi dù chỉ 1 phút. Nói vậy nghĩa là tấn công cá nhân chứ công việc gì nữa.

-Ừ, tôi hiểu mà.
-Anh biết đó, bọn tôi mới mua thêm David Villa từ Valencia.
Villa rất giỏi, tôi biết chứ. Đấy là một trong những ngôi sao của nhà VĐTG 2010. Nhưng Villa chơi ở cánh, tôi ở trung lộ, liên quan gì đến nhau cơ chứ.
-Thế anh nghĩ gì?
-Ừ, thì tôi sẽ tập luyện chăm chỉ hơn. Tôi sẽ cố giành một vị trí trong đội. Tôi sẽ cho ông thấy là mình giỏi như thế nào.

Tôi cố tình nói vậy, dù không nghĩ vậy. Guardiola dụ cho tôi nổi điên rồi đòi ra đi, hắn sẽ bảo chính Zlatan muốn phắn khỏi Barca, chứ không phải ý hắn muốn thế. Tôi đâu có ngu đến mức đó. Nhưng từ cuộc nói chuyện ấy tôi cũng hiểu ra được một điều là tôi có cố cách mấy hắn cũng coi tôi như rác rưởi. Cứ cho là tôi sẽ chấp nhận dự bị đi, nhưng liệu tôi có thể đến sân tập hàng ngày để nhìn vào gã HLV khinh miệt mình hay không?

CHƠI KHĂM BARCA TRƯỚC KHI RA ĐI

Sau cuộc nói chuyện ấy, Guardiola không mở miệng với tôi thêm câu nào nữa. Cần truyền đạt gì hắn đều dùng trung gian. Báo chí như sôi lên, Zlatan sẽ bị bán ư, chuyện gì xảy ra thế? Câu trả lời của hắn chỉ có một: “Zlatan tự quyết định tương lai mình”. Haha, gắp lửa bỏ tay người, cao tay quá.

Tại Hàn Quốc, tôi có cuộc nói chuyện với PCT Josep Maria Bartomeu. Ông ta ít nhất cũng tỏ ra rõ ràng.

-Zlatan này, nếu có đề nghị thì anh nên cân nhắc nhé.
-Không, tôi không đi. Tôi là cầu thủ Barca.

-Thế làm sao chúng ta giải quyết chuyện này? – Bertomeu trông ngạc nhiên lắm.
-Gọi cho Real Madrid đi.
-Tại sao?
-Vì nếu rời Barca thì tôi muốn sang Real. Muốn tống tôi đi thì gọi họ đi.
-Anh cứ nói đùa.
-Trông tôi giống đùa không? Chúng ta có một HLV không đủ đàn ông để nói là hắn không cần tôi. Nhưng tôi muốn ở lại đấy. Guardiola muốn tống tôi đi thì tự mình đến và nói với tôi nè. Và có đi thì tôi cũng chỉ sang Real thôi, ông biết rồi đấy.

Tôi rời khỏi phòng. Đấy là một chiến thuật khiêu khích. Trên thực tế, có 2 phương án để cân nhắc là Man City và AC Milan. Khi ấy Man City có một kế hoạch phi thường và tôi tin đấy sẽ là một CLB hàng đầu trong vài năm nữa. Nhưng lúc ấy tôi đã 29 tuổi mất rồi, tôi đâu thể chờ đợi. Tiền cũng không phải là quan trọng nhất, nên tôi ngả về phía Milan hơn. Tôi bàn với Mino về việc sẽ chuyển sang đấy, nhưng phải chơi Barca một vố ra trò.

Rosell không hiểu chuyện gì giữa tôi và Guardiola. Nhưng ông ta biết nếu không sa thải HLV thì phải bán tôi. Ông ta không có sự lựa chọn. Rosell gọi tôi đến và nói.

-Tôi rất xin lỗi Zlatan. Nhưng anh muốn sang CLB nào?
-Real Madrid.
-Không được, bất cứ CLB nào ngoài Real.

Trò chơi của tôi bắt đầu. Tất nhiên là Rosell không thể bán tôi cho Real nếu như không muốn bị các CĐV xử bắn, nhưng tôi cứ đưa cho ông ta bài toán khó đó. Tôi nói mình thích Mourinho và chính ông ta cũng muốn có tôi trong đội hình. Rosell bế tắc trông thấy, tôi bước ra ngoài và mỉm cười. Hạn chót của thị trường chuyển nhượng đã cận kề. Rosell càng muốn bán, Milan càng mua được với giá rẻ. Chính chúng tôi đã quyết định sẽ giúp Milan trong vụ này.

VĨNH BIỆT GIẤC MƠ

Ngày 27/8, chúng tôi có trận giao hữu với Milan tại Camp Nou. Vẫn chưa có cuộc thương thảo nào giữa 2 đội, nhưng Galliani bảo ông ta sẽ không rời khỏi Barca mà không có Ibrahimovic. Đấy là trận đấu của Ronaldinho, người từng được các CĐV coi như vị thần ở Barca. Anh ta nhìn tôi qua cánh cửa.

-Ibra này – Ronaldinho cười.
-Vâng.
-Dọn đồ đi chứ. Tớ đến để rước cậu sang Milan đây.

Các cầu thủ Milan như Pirlo, Nesta, Ambrosini cũng rất muốn tôi đến Milan, đặc biệt là Gattuso. Khi ấy Milan đang thua thiệt Inter trong cuộc đua Scudetto và Gattuso bảo phải có tôi mới xong. Vấn đề là Milan không còn nhiều tiền như trước. Rosell thì muốn gỡ được bao nhiêu thì gỡ. Kết cục là tôi được bán với giá 24 triệu euro.

Chỉ vì gã HLV không ưa tôi mà tôi rớt giá đến 50 triệu euro. Chỉ vì gã HLV mà Barca phải bán đi một người đã đóng góp cho họ 21 bàn và 13 pha kiến tạo với giá chả khác chi cho không. Chúng tôi đứng đó. Tôi, Mino, Rosell, Galliani, luật sư của tôi và Bartomeu. Trước mắt là bản hợp đồng. Tôi sẽ ký vào đó và nói lời tạm biệt.

-Tôi muốn anh biết một điều. Tôi vừa thực hiện cú làm ăn tồi nhất trong đời mình. Tôi đã mang anh đi cho không Ibra ạ. – Rosell nói. Đến phiên tôi. Tôi cầm bút và mọi người đều chờ đợi. Tôi chưa ký vội, tôi nói: “Tôi cần ông chuyển một câu hỏi cho Guardiola”.
Tất cả mọi người đều im lặng và chờ đợi theo cái kiểu sao không ký đại cho rồi, còn quậy gì nữa đây. Rosell nói với tôi:
-Zlatan này. Giấc mơ có thể trở thành sự thật, nhưng nó cũng có thể quay lại và kết liễu mình. Nên cố mà vượt qua thôi.
Ừ, ông ta nói đúng. Giấc mơ đã bùng lên và chết tại Barcelona này. Tôi sẽ gửi cho cái gã giết chết giấc mơ ấy một câu hỏi, nhưng tôi không muốn gọi tên hắn nữa. Tôi nói với Rosell:
-Hãy hỏi người quân tử ấy dùm tôi: Vấn đề rốt cục là cái chó gì vậy?

Ibra kết thúc mùa bóng đầu tiên và cũng là cuối cùng của anh tại Barcelona với 21 bàn và 13 kiến tạo/45 trận trên mọi đấu trường. Tại Barca, Ibra giành 1 chức VĐ La Liga, 2 Siêu Cúp TBN, 1 Siêu Cúp châu Âu và 1 FIFA Club World Cup. Ibra cũng lập kỷ lục tại Barca là cầu thủ duy nhất ghi bàn trong 4 trận đấu đầu tiên cho CLB tại La Liga. Ngày 28/8/2010, AC Milan thong báo mượn Ibra trong mùa giải 2010/11 kèm theo điều khoản mua đứt trị giá 24 triệu euro vào cuối mùa.

Dòng thông tin - RSS Hightlight Bóng Đá

Xem Nhiều

DMCA.com Protection Status

More in Huyền Thoại Bóng Đá