Connect with us

Huyền Thoại Bóng Đá

Tự truyện Ibrahimovic – Tôi Là Zlatan Ibrahimovic – Phần 6

Phần 6: Đứa con ngạo mạn của chúa trời

Tôi thích kiểu nói chuyện “hàng tôm hàng cá” của Mino, có cảm giác như tôi và anh ấy có cùng xuất phát điểm. Không ai trong chúng tôi làm không cho ai điều gì cả. Mino sinh tại thành Salerno thuộc miền nam Italia, nhưng hồi bé cả gia đình đã phải sang Hà Lan và mở một nhà hàng pizza ở thành phố Salerno. Mino vừa chạy bàn vừa rửa chén, nghĩa là đã phải làm việc từ rất sớm. Lớn lên Mino học đủ thứ để đổi đời: luật, kinh tế và ngôn ngữ.

CUỘC GẶP GỠ CỦA HAI GÃ CHỢ BÚA


Vốn thích bóng đá, Mino quyết trở thành một người đại diện. Hà Lan từng có một hệ thống chuyển nhượng thổ tả khi nó căn cứ trên tuổi tác và một số thống kê nhảm nhí. Mino đã kịch liệt phản đối điều đó. Ngay từ thuở còn trẻ, Mino đã cho thấy mình sẽ là tay tổ của nghề này trong tương lai. Năm 1993, anh ta bán Bergkamp sang Inter và năm 2001 bán Nedved cho Juventus với giá 41 triệu euro.

Mino là người sẽ dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích. Tôi thì hết muốn làm người tốt. Tôi muốn được bán cho những CLB lớn và có một bản hợp đồng ngon lành. Thế là tôi quyết gây ấn tượng cho Mino. Sau khi thu xếp được một buổi gặp gỡ, tôi mặc áo da Gucci, đeo đồng hồ vàng và lái chiếc Porsche đậu ngay trước điểm hẹn. Tôi cứ ngỡ sẽ gặp một tay ăn mặc còn cáu cạnh hơn tôi. Nào ngờ Mino xuất hiện với quần jeans và áo thun Nike cùng với cái bụng bự.
Tay cò Mino Raiola

“Ông già Noel này làm đại diện đây sao?”, tôi nghĩ bụng. Rồi chúng tôi gọi thức ăn. Hai người mà ăn suất sushi của 5 người, Mino nuốt đồ ăn như điên trước khi nói chuyện. Anh ta nói chuyện huỵch toẹt rất đúng ý tôi. Khi chuẩn bị kết thúc, Mino rút ra 4 tờ giấy. Một tờ ghi Christian Vieri, 27 trận, 24 bàn; tờ kia ghi Filippo Inzaghi, 25 trận, 20 bàn; rồi David Trezeguet, 24 trận, 20 bàn; và cuối cùng là Zlatan Ibrahimovic, 25 trận, 5 bàn.

-Nhóc con nghĩ tôi có thể bán cậu với những thống kê như vậy hả? – Mino nói với cái giọng mà tôi không biết có phải là muốn gây sự không.
-Nếu tôi ghi được 20 bàn thì mẹ tôi bán cũng được, việc quái gì nhờ đến ông. Mino muốn cười, nhưng anh ta không muốn đánh mất lợi thế.
-Nhóc nói cũng đúng, nhưng…

-Nhưng sao?
-Cậu nghĩ có thể gây ấn tượng cho tôi bởi chiếc đồng hồ, áo da và Porsche? Nhưng khỏi có nhé, tôi còn nghĩ cậu hơi ngu nữa.
-OK.
-OK cái khỉ. Hãy suy nghĩ và nói tôi biết cậu muốn trở thành một siêu sao hay chỉ là một gã lắm tiền để ra đường lòe thiên hạ.
-Tôi muốn làm siêu sao, người giỏi nhất.
-Vậy phải nghe tôi, bán hết xe đi, bán luôn đồng hồ và tập luyện gấp 3 vào. Thống kê của cậu như c… ấy.

“ZLATAN, CON CỦA CHÚA TRỜI”

Nghe vậy lẽ ra tôi phải cáu, nhưng tôi lại có cảm giác Mino là người tin được. Tôi giao chiếc Porsche Turbo cho anh ấy rồi leo lên chiếc Fiat Stilo chán ngắt. Và tôi tập như điên. Lời nói của Mino như thôi thúc tôi, phải tập nhiều hơn, phải trở thành số 1 thế giới.

Có những lúc quá mệt, tôi cũng than thở. Mino lần nào cũng nói: “Cậu yếu mềm quá. Chỉ than là giỏi. Thôi tự lo đi, tôi chán rồi”. Zlatan này mà chả là gì ư? Rồi tôi cũng tự nói với mình: “Đúng rồi, Zlatan, mày chán thật, mày không giỏi như mày nghĩ đâu, phải tập cho máu vào”.

Thế là tôi tập và thi đấu như điên. Tôi bị chấn thương vòm háng, mặc xác. Tôi xịt thuốc giảm đau và hoàn thành mọi giáo án cũng như đá mọi trận đấu bất chấp cái đau. Mino nhìn thấy và bảo: “Tập cho hay lên chứ không phải cho chết. Đến bác sĩ đi”.

Phải mổ. Trời, một kẻ quen nổi loạn như tôi mà bị buộc phải ngồi một chỗ, đấy là khoảng thời gian tồi tệ. Nhưng nhờ vậy mà ý chí của tôi cũng mạnh lên. Tôi quyết tâm khi trở lại mình phải là một cầu thủ khác. Quả nhiên mọi thứ đã trở nên hết sức tuyệt vời khi tôi trở lại.

Một số poster trên khán đài ghi: “Zlatan, con của Chúa trời”. Khán giả bắt đầu gào tên tôi, báo chí bu lấy tôi. Tôi càng chơi càng hay. Nhưng lúc nào cũng thế, người này tỏa sáng thì sẽ có kẻ khác ganh ghét. Rồi tôi bắt đầu bị ghét, chủ yếu là bởi những cầu thủ trẻ đang muốn gây ấn tượng để tìm đường sang những CLB lớn.

Trong số đó có Rafael van der Vaart. Rafael không hài lòng với sự phát triển của tôi vì hắn đang là cầu thủ nổi tiếng nhất Hà Lan, được báo chí tán dương và săn đuổi, được Ronald Koeman trao băng thủ quân khi mới 21 tuổi. Rafael muốn mình là ngôi sao sáng nhất và không muốn bất kỳ sự cạnh tranh nào. Hắn mơ được sang một đội bóng mạnh càng nhanh càng tốt. Còn tôi ư? Tôi mặc xác hắn.

“MÀY BÓC CAM MÀ ĂN ĐI”
Đấy là mùa Hè 2004 và căng thẳng giữa chúng tôi không bùng nổ cho đến tận tháng 8. Tháng 4 và tháng 5 mọi thứ vẫn còn rất tốt. Chúng tôi vô địch Hà Lan lần nữa với Maxwell, bạn tôi, được bình chọn là cầu thủ hay nhất. Tôi mừng cho anh ấy. Nếu có ai đó tôi luôn mong những điều tốt đẹp nhất thì đấy là Maxwell.

Tôi nhớ là chúng tôi đã ăn mừng tại nhà hàng pizza ở Haarlem, nơi Mino từng lớn lên. Ở đó tôi nói chuyện với chị gái của Mino Raiola và

biết là Mino đã đem chiếc Porsche Turbo của tôi cho bố anh ta chạy. Tôi nhớ nó, nhưng quyết bỏ qua tất cả những thú ăn chơi để tập trung hoàn toàn vào bóng đá.
EURO 2004 tại Bồ Đào Nha là giải đấu lớn đầu tiên của tôi cùng ĐTQG. Khi ấy Henrik Larsson gọi điện cho tôi và bảo đây sẽ là giải đấu cuối cùng của anh ấy. Mọi người sẽ nhớ Henke vì anh ấy là một hình mẫu, là thần tượng. Nhưng dù sao đi nữa tôi cũng được thi đấu cùng anh ấy ở một giải đấu lớn.

Ngày ấy báo chí bàn tán rất nhiều về việc tôi sẽ thay thế Larsson để trở thành chân sút số 1 của đội tuyển. Tôi hiểu thời cơ của mình là đây. Rất nhiều nhà báo và tuyển trạch viên sẽ dõi theo tôi trên khán đài. Thứ áp lực kinh khủng ấy làm tôi bối rối. Và tôi hỏi Henke: “Mẹ ơi, tôi làm gì bây giờ đây Henke? Chỉ có anh là giúp được tôi thôi”.

Henke đáp: “Xin lỗi Zlatan. Từ giờ trở đi cậu phải tự đối mặt với những chuyện như thế này. Chưa có một cầu thủ Thụy Điển nào trước giờ thu hút được chừng ấy sự quan tâm đâu”.

Ví dụ như có một gã người Na Uy đến trước mặt tôi và cầm một quả cam. Ngày ấy người ta nói rất nhiều về cam. Đấy là vì John Carew đã chỉ trích cách chơi của tôi và tôi đáp trả: “Những gì Carew có thể làm với quả bóng thì Zlatan có thể làm với một quả cam”. Thế nên tay phóng viên Na Uy ấy mang trái cam đến và yêu cầu tôi hãy chứng tỏ điều mình nói.

Việc gì tôi phải làm? Thế là tôi nói: “Lấy trái cam của mày lột vỏ ra mà ăn. Nó có nhiều vitamin, tốt cho mày đấy”. Từ đấy, tôi bị báo chí gán cho tính cách tự mãn và kiêu ngạo. Những câu chuyện về mối quan hệ căng thẳng giữa tôi và báo chí như thế sau này còn rất nhiều. Nhưng chân thành mà hỏi thật mọi người nhé, bộ trả lời như thế là lạ lắm sao?

Dòng thông tin - RSS Hightlight Bóng Đá

Xem Nhiều

DMCA.com Protection Status

More in Huyền Thoại Bóng Đá