Connect with us

Huyền Thoại Bóng Đá

ARSENAL – Cuộc lột xác ngoạn mục của một siêu cường bóng đá đương đại – Chương 11

Những tên tuổi một thời

Cuối tháng Một năm 2007, Arsenal gặp Tottenham trong trận lượt về vòng bán kết Carling Cup. Với điểm sáng trong chính sách bồi dưỡng cầu thủ trẻ qua thực chiến và sắp xếp các trận đấu tập cho đội hình dự bị, đội bóng đã bày tỏ mong muốn cắt giảm giá vé đã áp dụng trong các vòng trước. Tuy nhiên, đối thủ của họ lại chiếm đến 45% khán giả tham dự và cương quyết giá vé vào cửa cho một trận đấu hạng A phải được đáp ứng. Xích mích chỉ được dàn xếp với sự can thiệp của Liên đoàn, và một thỏa hiệp chung đã được thống nhất: theo đó, Arsenal sẽ chấp nhận áp dụng giá vé hạng B – trong khoảng từ 33 đến 66 bảng đối với các hàng ghế hạng gia đình.

Carling Cup ngay từ đầu đã không phải là giải đấu được xem trọng, khi chỉ phân phát 36.000 tấm vé trọn mùa hạng tiêu chuẩn; nhờ vậy, lượng khán giả khổng lồ ở tầng trên lẫn tầng dưới đều có thể quan sát băng ghế dự bị của đội bóng đã thất bại thảm hại ở Giải Ngoại hạng Anh.

Chắc chắn đây là một thương vụ khó khăn. Nhưng thật bất ngờ, đã có 59.872 khán giả đến sân ngày hôm đó, và chứng minh rằng sân vận động mới đắt giá của Arsenal vẫn có thể duy trì lợi tức tài chính phi thường ngay cả trong những tình huống suy kiệt nhất.

Theo dõi trận đấu từ khu vực dành cho ban lãnh đạo, trong thâm tâm David Dein hẳn đang ngổn ngang những cảm xúc.Thật tuyệt vời khi lượng khán giả đến xem lại đột phá như vậy, và càng tuyệt vời hơn khi đội bóng đã vượt qua đội hình mạnh nhất của người hàng xóm trong hiệp phụ, để một lần nữa bước vào trận chung kết với Cardiff. Thế nhưng, ông đang cảm thấy gì sau cuộc tranh cãi nảy lửa với các đồng sự trong ban giám đốc về vấn nạn tài chính đang đè nặng Ashburton Grove, nhưng cũng từ đó đã mở ra tương lai tươi sáng hơn? Những người bạn của ông trong nhóm kỹ thuật vẫn buộc phải đánh cược vào tình thế này. Đối với Dein, tương lai tốt đẹp chỉ được đảm bảo khi các khoản chi dư thừa vẫn có thể chấp nhận. Nhưng không Wenger có ở đó, những lời ông nói ra chẳng khác nào câu chữ bập bẹ từ một đứa trẻ con. Ông hoàn toàn tin rằng các đồng sự của ông đã quá tự mãn. Ông cam đoan rằng khát khao chiến thắng đã bị đẩy xuống quá sâu trong danh sách ưu tiên của họ. Ông nhận thấy rằng họ đã quá chú tâm vào công tác xây dựng khu căn hộ hơn là xây dựng một đội bóng thật sự.

Arsenal đã có sân vận động của riêng mình, nhưng lại hết nhẵn tiền mặt ở ngân hàng. Họ cần tiền mặt ngay bây giờ để chống đỡ. Thế nhưng, có vẻ như ban lãnh đạo, với 4 người được xếp vào danh sách Những Nhân vật Giàu có Bậc nhất do tờ Sunday Times bình chọn với tổng số tài sản vào khoảng 500 triệu bảng, đã không sẵn sàng động đến hầu bao của chính họ để mang về Ronado hay Kaka, vì vậy, Dein buộc phải tự tìm lấy người phù hợp. Ấn tượng về Keith Edelman trong bảng cân đối tài sản đã chứng tỏ ông này không phải người Arsenal cần đến trên cương vị lãnh đạo – đây chính là vấn đề khiến David Dein bận tâm. Với ông, chỉ còn duy nhất một ứng cử viên sáng giá và phù hợp với vai trò này: gã đàn ông bảnh bao xuất hiện trong tấm gương phòng tắm khi ông vào đó cạo râu mỗi buổi sáng.

Chưa đến hai tuần kể từ trận bán kết với Tottenham, đội bóng đã công bố đối tác từ Giải Bóng đá Chuyên nghiệp Mỹ, câu lạc bộ Colorado Rapids, với mục tiêu “xây dựng thương hiệu Arsenal tại Hoa Kỳ; hỗ trợ cải thiện chất lượng thi đấu tại Colorado Rapids và vun đắp nền tảng bóng đá Mỹ.” Thật thế ư? Còn vô số các lựa chọn quảng bá khác phù hợp hơn có sẵn trong ngăn kéo thì sao? Tại sao hàng nghìn người hâm mộ Arsenal tại Mĩ phải liên kết với một đội bóng tại Denver đang tìm cách lợi dụng họ?

Tuy nhiên, dù chưa thật sự xúc tiến việc kết giao, David Dein vẫn nhanh chóng nhận thức được cơ hội to lớn từ mối ‘bang giao’ này tại quê nhà. Stan Kroenke, chủ sở hữu Colorado Rapids, là một thế lực thật sự trong giới thể thao với tổng số tài sản khổng lồ bên ngoài cùng tỷ lệ góp vốn quan trọng trong 5 thương hiệu nhượng quyền khác tại Mỹ, bao gồm các đội bóng St. Louis Rams thuộc giải NFL và Denver Nuggets thuộc NBA. Ông vô cùng giàu có, và vợ ông thậm chí còn ghê gớm hơn khi là một thành viên sáng lập chuỗi bán lẻ Wall- Mart. Các hợp đồng mới với Sky,  Setanta và các thỏa thuận phát sóng quốc tế khác đều phải thông qua Dein, đồng nghĩa rằng đội bóng của ông đang cần thêm các thế lực tài chính chống lưng, và cũng nhằm trực tiếp thuyết phục Kroenke rằng cơ hội đầu tư vào một trong các đội bóng hàng đầu của Giải Ngoại hạng, điển hình như Arsenal, sẽ là một quyết định sinh lời vô kể. Dù không chủ tâm, nhưng cổ đông lớn nhất tại Arsenal đã tạo điều kiện cho Kroenke đặt một chân vào chiến thuyền. Vừa chuyển đến từ Thụy Sĩ, Danny Fiszman đã từ bỏ một số lượng lớn cổ phần vào tháng Ba năm 2007.

Nhiều ý kiến cho rằng ông chỉ cố ý làm thế nhằm kiểm tra tình trạng thuế vụ từ Bộ Tài chính Anh. Vụ mua bán đã hạ thấp tỷ lệ cổ phần của ông xuống còn 25%, nhưng cho đến nay vẫn đảm bảo cho ông quyền kiểm soát đối với bất kỳ chính sách quan trọng nào đội bóng dự định đề xuất. (Sau này, ông đã thú nhận với hội đồng cổ đông rằng lẽ ra ông đã không bán số cổ phần trên nếu lường trước những gì xảy ra sau đó và khuyên mỗi cổ đông nên đảm bảo số vốn góp cho riêng mình, “Hãy cố trụ vững, giờ đây mọi người đều đã là trụ cột.”) Thời điểm đó, ban giám đốc đã sở hữu 60% cổ phần câu lạc bộ, nên việc tỷ lệ chiếm hữu của Fiszman giảm xuống quá 25% vẫn không phải là một tình huống rủi ro.

Người mua trong thương vụ này chính là Stan Kroenke. Một tháng sau, vụ thu mua tiếp theo của vị doanh nhân này còn gây tiếng vang rầm rộ hơn. Năm 2004, hai trong số các công ty của tập đoàn mẹ ITV, Granada và Carlton đã sát nhập thành một công ty mới (cũng được gọi bằng cái tên gây nhầm lẫn là ITV) và dự định sẽ phát hành 9,9% cổ phiếu của Arsenal như một phần trong chính sách chào bán tài sản thứ yếu của họ. 50% quyền sở hữu Arsenal Broadband cũng được liệt kê trong thỏa thuận. Một trong những tình huống dẫn đến điều khoản trên chính là ITV có thể từ bỏ cổ phần nắm giữ bất cứ khi nào họ muốn mà không vướng bận bất kỳ nghĩa vụ nào với Arsenal. Kroenke đã chấp nhận mức giá 65 triệu bảng, trong đó cổ phiếu chiếm 42,3 triệu bảng, vốn được xem là mức giao dịch đỉnh điểm trong thị trường. Với những hoạt động thu mua nhỏ hơn, Kroenke đã nhanh chóng thâu tóm thêm 12% cổ phần của Công ty trách nhiệm hữu hạn Arsenal Holdings.

Cùng thời điểm đó, 152 cổ phiếu thuộc về Peter Will-Hood đã được đăng ký dưới tên Ken Friar sau khi số cổ phần đó được chuyển giao lại cho vị chủ tịch từ những năm 80. Đó chỉ là động thái nhằm hệ thống lại cơ cấu tài chính, nhưng cùng với quyết định bán tháo của Fiszman, dư luận đã dấy lên những hoài nghi rằng ban lãnh đạo đang chuẩn bị cho một cuộc chuyển giao. Trên thực tế, cổ phần của Dein và Kroenke hợp lại còn cao hơn 16% do Fiszman và Phu nhân Nina Bracewell-Smith nắm giữ; và nếu hai cổ đông này muốn tham gia cuộc chơi, thì 43% do Dein và Kroenke cùng nắm giữ sẽ đảm bảo cho họ quyền kiểm soát, đồng thời tiến tới thay đổi đối tượng sở hữu.

Trong trường hợp này, Phu nhân Bracewell-Smith là người gần nhất với vị trí phó chủ tịch. Nếu điều đó xảy ra, thì Dein đã sai lầm. Là con gái của một nhà ngoại giao người Ấn, bà đã gặp gỡ người sau này là đức lang quân của mình, Ngài Charles Bracewell-Smith khi làm việc tại Khách sạn Park Lane – tài sản đồng sở hữu của chồng bà cùng các anh em họ của ông – gia đình Carrs – đồng thời cũng là thành viên ban giám đốc của Arsenal. Sau khi kết hôn vào năm 1996, bà đã được chào đón vào ban quản trị của nhà hàng. Trong tám năm tiếp theo, do sức khỏe của chồng bà ngày càng suy yếu, toàn bộ cổ phần do ông đứng tên cùng các tài sản khác ông tin tưởng giao phó cho nhà Carrs đã được chuyển lại cho bà, đồng nghĩa đã trao vào tay bà quyền sở hữu 16% cổ phần câu lạc bộ vào năm 2004.

Geoffrey Klass là một người bạn thân của Phu nhân Bracewell-Smith lẫn David Dein. Năm 2005, ông đã dự tính nhượng lại 4% cổ phần tại Arsenal (và sau này đã bán đi một nửa số đó) và đề nghị với Phu nhân Bracewell-Smith rằng nếu bà có suy nghĩ như một doanh nhân, thì Klass sẽ đảm bảo với bà một thỏa thuận có lợi cho đôi bên nếu họ hợp tác với nhau. Đề xuất trên đã tan thành mây khói khi cộng đồng nổi lên những lời xầm xì rằng Klass muốn mua lại cổ phần của bà nhằm trở thành người ủy thác cho Dein. Hai cộng hai có thể nhiều hơn bốn, và ban lãnh đạo cũng nhận ra rằng sở hữu một cổ đông lớn trong công ty chỉ biến kẻ đó thành miếng mồi ngon cho họ. Tháng 4 năm 2005, bà đã được đề bạt làm giám đốc, nhưng không nằm trong cơ cấu ban lãnh đạo.

Lòng trung thành của Phu nhân đối với lịch sử 80 năm cống hiến vì Arsenal của gia đình chồng và đối với các đồng sự trong ban lãnh đạo, đã được kiểm chứng qua lời đề nghị của Dein rằng: nhằm phục vụ lợi ích cao hơn cho câu lạc bộ, số cổ phần của bà tốt nhất nên được chuyển giao cho người thích hợp hơn.

Thế nhưng, Dein lại đánh giá quá thấp niềm vui sướng của bà đối với công việc mới cùng sự thấu cảm đối với định hướng ban lãnh đạo đã dành cho đội bóng. Khi thuật lại sự kiện xảy ra hồi tháng Hai năm 2008, bà đã chia sẻ: “Ông ấy [Dein] nói với Kroenke về sáng kiến mới của ông; trong đó, Kroenke sẽ đóng vai trò một doanh nhân với các nhiệm vụ khác nhau. Cả ban giám đốc chỉ biết trơ mắt nhìn.” Theo ý bà, bằng cách lôi kéo Kroenke vào ban lãnh đạo đội bóng, David Dein đang đi ngược lại lời tuyên bố được lặp đi lặp lại của ông về vai trò của ‘đại diện cổ động viên’ trong nội bộ cấp điều hành – “Một cổ động viên Arsenal, thế anh nghĩ chúng tôi [ban giám đốc] là ai?” Còn hiện nay, trong mắt của vị giám đốc mới, Dein chỉ đang thu nạp một kẻ lạ mặt – kẻ sẽ “lợi dụng đội bóng để kiếm lời”. Bà đã thuật lại toàn bộ cuộc trao đổi với Dein trước mặt các đồng sự – và tất cả đều nhất trí rằng thủ đoạn của ông không thể tiếp tục được dung thứ.

Một cuộc họp cấp cao đã được triệu tập và quyết định trừng phạt David Dein nhanh chóng được đưa ra. Peter Hill- Wood đã xác nhận rằng “có đủ 100% phiếu thuận”. Quyết định cũng nêu rõ rằng David Dein sẽ không bao giờ được đảm nhiệm chức vụ giám đốc tại Câu lạc bộ Bóng đá Arsenal nữa; tất cả các thành viên ban lãnh đạo đều ký vào đó, và đích thân chủ tịch Hill-Wood đã gửi đến cho đương sự tại khu văn phòng tòa nhà Highbury House – ngày thứ Tư, 18 tháng Tư năm 2007, buổi sáng hôm Arsenal đánh bại Manchester City ngay tại sân nhà khi mùa giải đang dần đến hồi kết. “Chips Keswick đi cùng tôi,” Hill-Wood giải thích. “Nếu anh dự kiến có một cuộc chạm trán, sẽ tốt hơn nếu đi hai người thay vì một người.” Ngài Keswick là  một trong hai giám đốc nằm ngoài ban điều hành được đề bạt vào hội đồng tháng Mười Một năm 2005; người còn lại chính là Quận công Harris xứ Peckham.

Trong quyết định của người phụ nữ duy nhất thuộc hội đồng, “sự non kém về kinh nghiệm chính trị trong bóng đá” đã gây bất lợi cho Dein; nhưng với lòng tận tụy đặt đúng chỗ, Câu lạc bộ Bóng đá Arsenal vẫn giữ nguyên bước tiến kể từ khi Danny Fiszman trở thành cổ đông chính năm 1996 bất chấp ông có phải người thật sự phù hợp hay không.

Số phận của Dein đã được định đoạt qua một chuỗi các sự kiện mà không ai có thể dự đoán trước, kể từ khi ông đóng vai trò cầu nối trong việc đưa Arsène Wenger  về câu lạc bộ năm 1996. Thành công trên sân cỏ đã cho phép ban lãnh đạo nghĩ đến cơ hội nâng tầm thương hiệu đội bóng; và khi các chính sách tài chính mũi nhọn được ban hành, Dein đã đi chệch hướng. Nếu ông vẫn tiếp tục tại vị, sân Emirates sẽ không bao giờ được hoàn công. Giờ đây, khi ban giám đốc có thể ước lượng sân vận động sẽ lấp đầy toàn bộ 60.000 chỗ ngồi ít nhất 25 lần trong mùa giải, họ nhất định sẽ cảm thấy tất cả các lựa chọn đều tỏ ra đúng đắn. Thế nhưng trong mắt Dein, bức tranh lớn vẫn cần thêm tiền đầu tư để có thể hoàn thiện. Một sân vận động tuyệt vời sẽ đáng giá bao nhiêu nếu không có một đội hình mới kiệt xuất – một đội hình sẽ khiến tất cả đối thủ của họ phải ngậm ngùi ra về?

Không có người đề xướng đứng về phía mình, Dein đã buộc phải dấn thân vào một canh bạc ghê gớm nhằm đạt đến mục đích bằng mọi giá. Và viễn cảnh sẽ quay lại vị trí với tầm ảnh hưởng to lớn trong ban lãnh đạo như ông đã từng đạt được sau khi Keith Edelman gia nhập câu lạc bộ dường như đã chiều theo ý muốn của ông.

Dein đã không nhận được sự ủng hộ nào từ các đồng sự trong quyết định bổ nhiệm con trai ông – Darren – vào các hoạt động kinh doanh của câu lạc bộ. Từng làm việc cho chuyên gia Jerome Anderson, Darren đã nhanh chóng trở thành người đại diện cho nhiều cầu thủ Arsenal, trong đó có Thierry Henry. Các giám đốc khác đã cảnh cáo cha anh về nguy cơ mâu thuẫn lợi ích, nhưng vị phó chủ tịch đều gạt phăng tất cả. Nỗi lo sợ vẫn chưa kịp dịu xuống khi chủ tịch Hill- Wood bắt gặp anh tại khách sạn nơi Arsenal xúc tiến các thỏa thuận với Emirates năm 2004. Như một người trong cuộc sau này đã đưa ra nhận định, “Darren Dein đã bằng cách nào đó gây tác động đến Emirates, và chính điều đó đã khiến đội bóng phải trả giá vì khi hợp đồng được ký kết, số tiền đã lên đến 100 triệu bảng, trong khi Arsenal chỉ có khoảng 90 triệu bảng. Và một số hoạt động cũng không thể diễn ra thuận lợi với sự hiện diện của Danny (Fiszman).” Nói chung, anh hầu như chẳng giúp được gì cho cha anh.

David Dein đã buộc phải ra đi không kèn trống. Quyết định không ký vào “bản án trục xuất”, vị phó chủ tịch đã buộc phải dọn dẹp văn phòng và để lại toàn bộ vật dụng của công ty – như chiếc điện thoại di động – và dàn xếp lại chuyện tiền bạc. Như ban giám đốc đã lo lắng, giờ đây ông đã trở thành kẻ bị ghẻ lạnh. Dein chia sẻ rằng việc bị sa thải khiến ông cảm thấy như “nỗi mất mát trong gia đình vậy. Ban đầu, tôi chỉ cảm thấy sốc, sau mới thấy chua xót.” Thời điểm Arsenal có trận đấu tiếp theo trên sân nhà vào ngày 29 tháng Tư, chiếc bảng tên phía dưới mặt bàn của Dein trong phòng giám đốc đã bị gỡ bỏ, và các chỗ ngồi từng thuộc về ông và Barbara, vợ ông, nay đã được trao cho người khác. Ông đã tránh mặt mất vài ngày cho đến khi các tay săn ảnh từ bỏ việc phục kích trước cửa nhà ông tại Totteridge để chụp ảnh và lấy tin tức, khiến họ tin rằng ông đã bay sang nước ngoài, trong khi thực chất ông chẳng hề bước chân ra khỏi nhà.

Trong quá trình đàm phán với Kroenke, hẳn David đã cảm thấy ông đang hành động vì lợi ích cao nhất của Arsenal; nhưng thực tế, ông chỉ đang hành động vì bản thân mình. Chủ tịch Peter Hill-Wood đã làm rõ bản án trục xuất đối với vị phó chủ tịch người Mỹ của ông (“Chúng tôi không thích kiểu cách của ông ta và không muốn tiền của ông ta”) khi chia sẻ: “Tôi không hiểu ông ta muốn làm gì. Tôi thật sự không hiểu. Chúng tôi đang kiểm soát việc mua bán theo thứ ‘phong cách Mĩ’ nào đó ư? Tôi không nghĩ đó là điều hay ho và đến giờ vẫn nghĩ như vậy.”

Với thái độ hòa nhã hơn, Arsène Wenger thật sự không vui khi phải chia tay một người bạn – đồng thời là đồng minh lớn nhất của ông trong ban giám đốc. Tuy nhiên, khi Peter Hill-Wood đến gặp ông tại sân tập buổi sáng hôm sau, ông đã –sau khi thảo luận tình hình với Dein – quyết định ở lại. Mặc dù vậy, khi được hỏi về phản ứng của Wenger khi nhận tin xấu về bạn của ông, Hill-Wood đã tiết lộ: “Không ổn lắm. Tôi không mong đợi gì hơn. Tôi biết chắc ông ấy với Dein là bạn bè thân thiết và đến nay vẫn như vậy.” (Thực tế, cả hai đều tỏ ra xã giao với nhau và bị bắt gặp đã cùng nhau dùng bữa tại một nhà hàng địa phương, cùng các bà vợ của họ). Vị chủ tịch tin rằng huấn luyện viên người Pháp sẽ muốn ở lại vì ”ông ấy yêu những gì ông ấy đang làm”. Ken Friar sau đó đã tiếp quản trách nhiệm của Dein về công tác đàm phán hợp đồng và chuyển nhượng, đồng thời tích cực chuẩn bị cho mùa hè bận rộn sắp đến.

Vài tháng sau khi ra đi, Dein “vẫn cảm thấy đau xót”. Cơn giận dữ đã thay thế nỗi đau và trở thành cảm xúc thật của ông. Ông cảm thấy mình chỉ là nạn nhân của một vụ thanh trừng cá nhân – “Họ [ban giám đốc] chỉ ghen tỵ với thành quả của tôi.” – và lẽ ra ông đã có thể gây thêm ảnh hưởng ở chính trường bóng đá. Khi Keith Edelman lên thay thế ông trong vai trò đại diện của Arsenal tại G14  (một nhóm vận động hành lang gồm các đội bóng hùng mạnh nhất châu Âu – nay đã giải tán; mục tiêu hoạt động của họ là thuyết phục UEFA cải thiện quyền lợi tài chính cùng thể thức thi đấu của Champions League hiện tại), các thành viên còn lại đã rất thất vọng vì mất đi một quản lý kiệt xuất. Dein cảm giác rằng ban giám đốc đã không hành động vì lợi ích cao nhất của Arsenal. Ông đã sắp xếp một cuộc họp trong nội bộ các đội bóng thuộc Giải Ngoại hạng mà chẳng đại diện nào của Arsenal thèm bận tâm tham dự. Hơn nữa, cũng không ai đáp máy bay đến hội nghị Diễn đàn Bóng đá UEFA tại Thụy Sĩ – nơi hội tụ rất nhiều đội bóng nước Anh khác. Thậm chí ngay đến Peter Kenyon – người thuộc biên chế Chelsea khi đó – kẻ cựu thù một thời của ông, cũng tỏ vẻ ngạc nhiên trước chính sách bàng quan mới của Arsenal.

Sau khi thành thật thừa nhận rằng ông đã mất đi “tiếng nói trong nội bộ tập thể” (đối với câu lạc bộ, quốc gia, UEFA và FIFA), Dein bắt đầu dựng nên vai trò mới cho chính ông với tư cách người phát ngôn của hội nghị bàn tròn bóng đá; những quan điểm của ông về cuộc chơi cùng vẻ trang trọng trong phong thái vẫn chứng tỏ ông là một nhân tố quan trọng. Các đối thủ cũ của ông giờ đây cũng bắt đầu săn đón ông, cảm thấy vững dạ khi được ngồi cùng phía với ông trong các buổi họp cấp cao hay các hội nghị của Giải Ngoại hạng, và nhận thức được kinh nghiệm của ông sẽ là tài sản vô giá đối với đội bóng của họ. Tuy nhiên, vốn là người chỉ trung thành với một câu lạc bộ, nên dù đứng giữa những lời đề nghị tán dương, ông đã từ chối tất cả các vị trí quản lý hàng đầu tại Newcastle, Everton và Barcelona.

Ông cũng quyết định giữ kín những lời khuyên của mình. Ông vẫn còn nhớ phong thái tôn quý của nữ diễn viên Koo Stark hồi thập niên 1980, khi bà từ chối mọi  lời thuyết phục ngọt ngào lẫn áp lực từ dư luận buộc bà phải tiết lộ về vụ bê bối với Hoàng tử Andrew. Ông đã dự định  sẽ giữ khô lớp phấn trên mặt cho đến khi có cơ hội phản pháo về hành động được ông gọi là “sự trục xuất tàn bạo”. Trong khi đó, ông vẫn tỏ ra hờ hững khi nhắc  lại những lợi ích Stan Kroenke đã có thể mang đến cho đội bóng: “Tất cả các nhà đầu tư bóng đá giàu có tôi từng gặp đều sẵn sàng đến với thể thao,” ông quả quyết. “Họ muốn cùng tham gia cuộc vui. Họ không mong đợi sẽ nhận lại kết quả từ số tiền đầu tư kếch sù. Tất nhiên, họ không muốn chịu mất mát, họ muốn tiền của họ phải sinh lời; nhưng bao giờ cũng vậy, bóng đá chỉ tượng trưng cho một phần rất nhỏ trong tổng tài sản của họ.

Đó là khoản đầu tư vào niềm đam mê. Họ có thể chất hàng núi tiền vào ngân hàng nhưng như thế lại quá nhàm chán.” Đó là quan điểm mà không một ai từ Old Trafford hay Anfield lên tiếng ủng hộ – nơi tiền bạc được vay về nhằm xúc tiến quá trình chuyển giao quyền sở hữu, và gánh nặng nợ nần sau cùng vẫn đè lên câu lạc bộ.

Bất chấp sự ra đi của Dein, câu chuyện về Kroenke vẫn chưa kết thúc. Trong cơn thịnh nộ, Peter Hill-Wood đã viết thư  đến tất cả cổ đông và cam đoan rằng ban lãnh đạo sẽ chặn đứng mọi âm mưu thâu tóm. Và chỉ riêng ‘kẻ ẩn dật’ Danny Fiszman được phép lên tiếng trước công chúng (cũng là lần đầu tiên của ông) và chấp nhận một buổi phỏng vấn với Sky Sports News. Một lần nữa, ông cương quyết rằng đội bóng không phải để bán. “Chúng tôi sẽ mở rộng cửa đối với bất cứ điều gì mang lợi đến câu lạc bộ, nhưng sẽ rất, rất khó cho tôi và các thành viên trong ban lãnh đạo để giải thích về cách các anh có thể lựa chọn một khoản đầu tư lâu dài thật sự – như 400 triệu, 500 triệu hay 600 triệu bảng – mà không kỳ vọng sẽ nhận lại được gì từ chúng.

Lãi suất chỉ từ 8 đến 10%, đồng nghĩa anh đang nói đến 50 triệu bảng thu về hoặc hơn. Khoản tiền đó phải được sử dụng bên ngoài câu lạc bộ, nếu không việc mua lại cổ phần cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Tôi không hiểu họ đã làm thế nào để vực dậy tình trạng tài chính của đội bóng với ngân sách ít ỏi như vậy.” Nhằm ngăn chặn những hướng phỏng đoán sâu xa hơn, toàn bộ ban lãnh đạo đã ký tên vào thỏa thuận bảo mật trong 12 tháng và khẳng định lại lời tuyên bố trên; đồng nghĩa họ không thể bán ra bất kỳ cổ phiếu nào ít nhất đến tháng Tư năm 2008.

Cùng thời điểm này, Hội Tín nhiệm Cổ động viên Arsenal (AST) đã dấy lên một quan điểm then chốt về vấn đề sở hữu câu lạc bộ. Được thành lập vào năm 2003 nhằm tập hợp các cổ đông nhỏ lẻ thành một tổ chức chung, ban quản trị AST được phép đại diện cho thành viên của họ trong các buổi họp bàn với ban giám đốc Arsenal và các cổ đông quan trọng. Vốn đang sở hữu một đội ngũ chuyên gia cao cấp từ khắp các lĩnh vực ngân hàng, pháp lý và quan hệ công chúng, họ có thể thảo luận bình đẳng với ban giám đốc về các hoạt động vụn vặt của Arsenal và nhanh chóng giành được sự tôn trọng của bất kỳ ai đàm phán với họ. Họ nhận ra rằng, trong số cổ phiếu phát hành đến Granada năm 2005, có một cổ phiếu được ủy quyền đã kẹt lại do lỗi kỹ thuật. Từ việc dựng lại câu chuyện về ‘cổ phiếu mồ côi’, AST đã triển khai một chiến dịch nhằm thuyết phục câu lạc bộ quyên cho họ cổ phiếu đó để họ lưu giữ an toàn. Họ cũng chăm lo chu đáo công tác hậu cần cho câu lạc bộ (và đảm bảo mọi hình thức hỗ trợ tài chính) nhằm xây dựng một lịch trình huy động cổ phiếu và cho phép các cổ động viên được tham gia vào hoạt động mua bán cổ phiếu của đội bóng. Khi AST lập trang web riêng, họ đã liên lạc với đội bóng và xin được đăng liên kết lên trang chủ arsenal.com. Kết quả, họ đã ngay lập tức được xếp đầu bảng trong danh sách các Fanzone (chuyên mục dành cho người hâm mộ) của trang chủ này, thậm chí đứng trên cả các trang web của chính câu lạc bộ do độ nhận biết cao các hội cổ động viên và Hiệp hội Pháo Thủ thiếu niên (Junior Gunners). Không bất ngờ khi họ đã nhanh chóng trở thành đứa con cưng của ban giám đốc giữa một rừng các hội cổ động viên (bao gồm cả Hiệp hội Cổ động viên Arsenal Độc lập (AISA) và REDaction). Hơn thế nữa, giới truyền thông còn đánh giá họ là nguồn thông tin đáng tin cậy dựa trên thứ hạng trang web và đội ngũ nhân sự nhiệt huyết. Sau khi tham khảo ý kiến các bên, AST quyết định sẽ vẫn tiếp tục giữ quan hệ với David Dein, nhận thức rõ về số  cổ phần khổng lồ của ông, đồng thời tỏ thái độ cởi mở với các lợi ích đến từ sức ảnh hưởng của Stan Kroenke (nhưng vẫn giữ nguyên lập trường không ủng hộ bất kỳ động thái chuyển giao nợ nần hay âm mưu thâu tóm thù địch nào).

Trước công chúng, Kroenke không bao giờ lên tiếng về mối quan hệ hợp tác giữa ông với Dein. Ông đã từng hy vọng Dein sẽ thao túng được số cổ phần của Phu nhân Nina sau khi bỏ ra từng đồng đô-la cho 9,99% cổ phần của ITV. Sau thất bại đó, cộng thêm việc bế tắc trong thanh lý cổ phiếu chiếm hữu, tất cả những gì ông có thể làm là nhẫn nhịn chờ thời và đảm bảo tất cả các khoản đầu tư đều được lưu giữ an toàn. Trong lần ghé thăm Anh vào tháng 11 năm 2007 ngay dịp trận cầu NFL giữa New York Giants và Miami Dolphins được tổ chức trên sân Wembley, ‘Stan Thầm Lặng’ (biệt hiệu của ông do tính ít nói trước công chúng), đã được phỏng vấn về mối quan hệ giữa ông với ban lãnh đạo Arsenal. “Hiện tại, đó chỉ là quan hệ hợp tác,” ông trả lời. “Mọi người đều có khuynh hướng muốn tăng tốc, nhưng thật sự điều đó cần rất nhiều thời gian và nỗ lực trong nhiều năm để gây dựng nền tảng phát triển. Chúng tôi muốn nhìn về lâu dài. Là một nhà đầu tư trong ngành công nghiệp thể thao, nếu không biết nhìn xa, anh chỉ là một gã đầu cơ hạ cấp. Đó là chiến lược đầu tư của chúng tôi.” Cách trả lời đầy vẻ thận trọng của ông quả thực khác xa hình ảnh một kẻ ‘bạo chi’ mà Dein từng hình dung.

Có lẽ Dein cũng đã có kết luận cho riêng mình. Ngày 30 tháng Tám năm 2007, ông xuất hiện từ boong-ke của mình tại Totteridge và tuyên bố – trong một cuộc họp báo đặc biệt – rằng ông đã bán toàn bộ cổ phần cho Công ty Red and White Holdings Ltd, một công ty được tỉ phú người Nga Alisher Usmanov cùng cánh tay phải đắc lực của ông, Farhad Moshiri, lập nên chỉ nhằm thâu tóm cổ phiếu của Arsenal. Một phần trong hợp đồng – điều khoản đã giúp Dein nhận về 75 triệu Bảng hào phóng cho số cổ phiếu bán ra – đã xác định ông chính là chủ tịch công ty mới. Và nếu cuối cùng Usmanov thành công trong phi vụ thâu tóm quyền lực tại Arsenal, thì Dein nhiều khả năng sẽ quay lại vòng chiến một lần nữa.

Lời tuyên bố đưa ra trong buổi họp báo đã xác nhận thương vụ mua bán cổ phần từ vị cựu phó chủ tịch, và hàm ý rằng Công ty trách nhiệm hữu hạn Red and White Holdings sẽ “tiếp xúc với ban lãnh đạo Arsenal trong tương lai gần để thảo luận về các ý tưởng của họ, đồng thời cũng để hiểu rõ hơn định hướng tương lai của Arsenal, nhằm khai thác các cơ hội hợp tác tiềm năng”. Tiếp theo, họ đã quả quyết rằng (hay lặp lại lời tuyên bố của Dein trước đây) “Red and White tin rằng để quay trở lại cuộc đua nhóm đầu của Giải Ngoại hạng, Arsenal sẽ phải yêu cầu được tiếp cận các nguồn quỹ hỗ trợ quan trọng.” Suy đoán cho rằng Red and White đang quan tâm đến việc thâu tóm đã được Farhad Moshiri bào chữa và bình luận rằng: “Chúng tôi chỉ mong muốn bán thêm được cổ phần”; và không có tin bài nào đề cập đến việc họ đã huy động từ 14% cổ phần của Dein lên 23%, đồng thời xúc tiến việc qua mặt Danny Fiszman và trở thành cổ đông lớn nhất của đội bóng. Ngay lập tức, giá mỗi cổ phiếu đã tăng vọt lên 10.000 bảng, khiến Red and White chỉ thâu tóm được một số cổ đông nhỏ lẻ như quỹ mạo hiểm Lansdowne Holdings hay Birol Nadir, con trai của nhà tài phiệt Asil Nadir, chủ nhân Polly Peck.

Dein giờ đã có thể quay lại theo dõi đội bóng của ông thi đấu từ hàng ghế danh dự của Usmanov. Ông cũng giữ lại các tấm vé đặt trọn mùa tại Câu lạc bộ Thành viên và các hàng ghế tầng trên; nhưng thật ngạc nhiên, lần đầu tiên trong suốt nhiều năm sân vận động đã hết sạch chỗ gửi xe đặt trước. Do vậy, ông đành phải đỗ chiếc xế hộp của mình tại bãi gửi của ngôi trường gần đó, và cuốc bộ khoảng vài trăm mét đến sân đấu, thay vì sử dụng bãi đỗ xe phía dưới sân vận động – vốn được dành sẵn cho khán giả tại khán đài danh dự.

Tuy nhiên, chính từ việc hòa nhập vào quần chúng, Dein đã phát hiện ra rằng ông có rất nhiều cá nhân hỗ trợ. Một lần, khi đi bộ từ nơi đỗ xe đến sân vận động giữa trưa thứ Bảy, trong trận đối đầu với Birmingham hồi tháng Một năm 2008, ông đã băng qua quán rượu Tollington trên đường Hornsey, nơi các cổ động viên tụ tập trước vỉa hè khu nhà. Người bạn cùng đi với ông, dự cảm được tình huống éo le, đã tụt lại một quãng khá xa.

Dein quay đầu lại và hét lên: “Anh nghĩ họ sẽ ném bia vào tôi sao?” “Đúng thế”, bạn ông trả lời, nhưng ngay lập tức đã ngẩn người ra khi đám đông đến chào đón ông như một đứa con thất lạc từ lâu. Các chàng trai cố nhoài người ra trước để bắt tay ông. “Khi nào ông sẽ quay lại?” Họ hỏi. “Tôi đã ở đây rồi, thấy không?” Ông trả lời. Ông dừng lại bên ngoài sân vận động để chụp ảnh và ký tặng, với cùng những câu hỏi và câu trả lời. Bất chấp một số hãng tin phản đối trên blog hay các tạp chí người hâm mộ, cùng một băng-rôn khổng lồ do nhóm REDaction dựng lên với thông điệp xua đuổi Usmanov, không ai huýt sáo hay chế giễu Dein, ngoại trừ nhắc nhở ông rằng gã cự phú người Nga khó lòng rời sân đấu một cách dễ dàng.

Arsène Wenger tỏ ra khá thận trọng trước động thái thâu tóm cổ phần vốn liên quan đến người bạn của ông, trong khi vị chủ tịch luôn quả quyết rằng ‘giáo sư’ không hề có ý định tham gia vào các quyết định mang tính chính trị thuộc ban giám đốc, đặc biệt đối với quyền sở hữu câu lạc bộ. Tuy nhiên, ông đã thừa nhận: “Mục đích của những kẻ mới đến khiến tôi khá lo lắng”, mặc dù đã tự cách ly bản thân khỏi vụ việc khi khẳng định: “Những gì xảy ra phía trên đó [phòng họp cấp cao] không liên quan đến tôi. Tôi không phải cổ đông và tôi không muốn dính líu vào những cuộc chiến tranh giành cổ phiếu, vì đơn giản đó không phải vấn đề của tôi. Khả năng tự cung tự cấp là mục tiêu của bất kỳ câu lạc bộ nào. Anh không thể đề ra một chính sách buộc ai đó phải góp vào 50 triệu hay 100 triệu bảng mỗi năm. Giá cả có thể tăng, nhưng liệu họ có khả năng góp thêm 40 triệu, 50 triệu hay 100 triệu bảng mỗi năm mà không được hỗ trợ các nguồn vốn tự nhiên hay không được chi trả cổ tức? Tôi cảm thấy không thuyết phục. Anh phải làm việc sâu sát hơn với những nguồn lực tự nhiên của câu lạc bộ.”

Huấn luyện viên với tấm bằng kinh tế đã từng tỏ ra chán ghét chính sách tiêu xài phung phí được các đội bóng khác áp dụng, và những lời giải thích của Dein sau việc mang Usmanov về Arsenal cũng không đủ sức thay đổi quan điểm đó của ông. “Liệu tôi có lo rằng những nguồn đầu tư khổng lồ từ nước ngoài sẽ ảnh hưởng đến công việc tại đây của chúng tôi?” Wenger nói, “Tất nhiên là có. Có rất nhiều cách để chiến thắng cuộc chơi. Anh có thể nói rằng anh hoàn toàn không cần đến lứa cầu thủ trẻ và tôi tôn trọng điều đó. Nếu có cầu thủ tốt ngoài thị trường, anh có thể theo đuổi họ. Nhưng ở đây, chúng tôi có những giải pháp khác và chúng tôi muốn tiếp tục điều đó.

Chúng tôi sẽ theo hướng này. Tôi cảm thấy chúng tôi đã đủ mạnh mẽ để tranh đấu và đó là điều tôi muốn thể hiện.” Ông nhấn mạnh một cách ngang bướng: “Hôm nay, nếu muốn mua một cầu thủ, tôi sẽ xoay đủ tiền. Điều đó không thành vấn đề.” Mặc dù vậy, sổ sách của câu lạc bộ lại cho thấy ông còn không có đến một tập séc của ngân hàng.

Ngân sách chuyển nhượng và lương bổng của Wenger về sau được Ken Friar giải thích theo tình trạng không khác mấy những gì huấn luyện viên người Pháp đã tuyên bố: “Tôi muốn người này”, nhưng rồi lại tự hỏi: “Nhưng tôi có bao nhiêu?” Liệu có quan trọng không nếu Theo Walcott khoan hãy xuất hiện trong đội hình chính kể từ sau khi chuyển đến từ Southampton vào tháng Một năm 2006 cho đến cuối mùa giải, và trước khi  được chọn vào đội hình tuyển Anh tham dự World Cup? Tuy đã có sẵn chỗ trên băng ghế dự bị, dư luận vẫn hoài nghi rằng nếu anh chính thức bước lên mặt cỏ sân đấu của Arsenal, thì những điều khoản sau cùng liên quan đến chi phí chuyển nhượng của anh sẽ được kích hoạt. Trong tình hình mỗi xu bỏ ra đều phải tính toán, có lẽ quyết định này sẽ giúp anh thu thập được kinh nghiệm thi đấu từ đội hình chính khi được mục kích trực tiếp từ băng ghế dự bị.

Giờ đây, Wenger đã thoát khỏi tình thế khó khăn, và có thể tập trung phát triển cầu thủ trẻ mà không phải chịu áp lực từ nội bộ rằng ông phải mang về thêm những cái tên đắt giá. Đơn giản vì họ không có sự lựa chọn. Vì vậy, ông đã tự tin chấp nhận yêu cầu đó, và lao vào công việc yêu thích. Vị thế của ông giờ đây đã khác xa thời còn được Dein chống lưng. Tuy nhiên, Wenger vẫn tỏ ra khá ổn trong công tác huấn luyện dù không được hỗ trợ một đồng tiền mặt nào; và nếu như có, ông cũng không nhất thiết phải dùng ngay. Ngược lại, Dein luôn yêu cầu phải “có thêm”, và phải có thật nhanh. Ấy thế mà, chỉ cách đây không lâu, Dein và Wenger đã từng là “một đội”. Đã có người từng hỏi Peter Hill-Wood rằng: “Ông đã từng thấy David Dein và Arsène Wenger bất đồng ý kiến chưa?” “Chưa từng,” ông trả lời. Có lẽ Dein nghĩ rằng ông có quyền hành động như mồi nhử của Wenger. Hơn nữa, với xung quanh là vô số các triệu phú tự làm nên sự nghiệp, Dein tin tưởng tuyệt đối vào đánh giá của mình và nhận thấy thật khó phải thay đổi các nguyên tắc hành động của ông từ trước đến nay.

Chỉ vài tháng trước, nếu tỏ ra yếu đuối trước con sóng mang tên Stan Kroenke, thì ban lãnh đạo đã gặp phải mối đe dọa lớn đối với vị trí của chính họ khi các cổ phiếu che chắn cuối cùng lẽ ra đã bị Red and White rút sạch. Ngược với ý kiến của nhiều người cho rằng David Dein đã không còn sức ảnh hưởng ở Emirates, vị cựu phó chủ tịch vẫn tin rằng ông thậm chí còn nắm giữ nhiều quyền lực hơn trước đây. Nay ông đã có thể thao túng cổ phần của Red and White, với giá trị thậm chí còn lớn hơn số cổ phần ngày trước của ông. Có rất nhiều tin đồn quái ác cho rằng, nhằm tiến hành kế hoạch phục thù, ông có thể sẽ xuất hiện trong sự kiện AGM của đội bóng vào tháng Mười năm 2007; tin đồn này đã được chứng minh là bịa đặt. Đồng thời, ông cũng không hề hài lòng khi được tin rằng ban lãnh đạo đã nhắm đến việc theo đuổi lợi ích lâu dài khi mở rộng “điều khoản cách ly”, vốn nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt của hàng trăm cổ đông (và sau cùng còn được ghi nhớ nhiều hơn cả vụ việc tại AGM). Theo thỏa thuận mới, sẽ  không một thành viên ban giám đốc nào được bán ra cổ phiếu cho đến năm 2009. Điều khoản này thậm chí còn áp dụng cho người thân hoặc các đồng sự của họ. Keith Edelman sau này đã hào hứng thốt lên rằng ban lãnh đạo đã tự sắm cho mình một “tấm chống đạn”. Đồng thời,động thái này cũng nói lên một thông điệp rằng hiện trạng sẽ được giữ nguyên.

Bất chấp thỏa thuận được hưởng ứng nồng nhiệt, vẫn còn những vấn đề tồn đọng chưa được giải quyết trong thời gian tới. Nhà Hill-Wood và Bracewell- Smith đã trải qua ba thế hệ phục vụ Arsenal, nhưng vẫn chưa có ai được lựa chọn kế thừa vị trí giám đốc hiện tại. Khi Danny Fiszman qua đời vào tháng Tư năm 2011, không có dấu hiệu nào cho thấy thành viên của gia đình ông sẽ tham gia xây dựng triều đại thứ ba tại Arsenal.

Peter Hill-Wood tiết lộ rằng ông đã tổ chức những cuộc thảo luận về tương lai đội bóng. Khi được hỏi liệu câu lạc bộ đã chọn được ai nhằm gánh vác cơ nghiệp trong 20 năm tới, Hill-Wood đã trả lời: “Nếu anh cho rằng ban lãnh đạo không đủ trẻ, đó là do họ quá dày dạn kinh nghiệm.” Nhưng khi được chất vấn rằng những chính sách quảng bá và truyền thông của đội bóng dường như không đúng đắn, ông đã đáp trả: “Nhưng liệu chúng tôi có nhận ra thế giới này đã thay đổi? Tất nhiên là có. Nếu câu trả lời hoàn hảo là “40 tuổi” như ở Google hay đâu đó, chúng tôi rất vui lòng chấp nhận. Chúng tôi không xem đó là ngoại lệ, nhưng chúng tôi thật sự đã nhìn nhận rõ vấn đề; và rủi ro duy nhất chỉ là chúng tôi đang già đi thôi.” Mỉa mai thay, sự thụ động của họ lại nói lên nhiều điều hơn những suy nghĩ đầy hứa hẹn. Tuy nhiên, mối quan hệ ngày càng tốt đẹp với AST đã chứng tỏ ban lãnh đạo đang dần mở rộng phạm vi ảnh hưởng của họ.

Ban giám đốc đã cho phép AST sử dụng khuôn viên Câu lạc bộ Kim cương để tổ chức bữa tiệc Giáng Sinh thường niên của họ, với sự phối hợp của AISA. Bốn thành viên trong ban giám đốc, bao gồm Danny Fiszman, Keith Edelman, Ken Friar và Ngài Chips Keswick – đều đến tham dự. Tất nhiên ba người trong số họ không nhất thiết phải tham gia, nhưng do cuộc họp ban giám đốc đã diễn ra tại Highbury House vài tiếng trước, nên cũng chẳng hại gì nếu họ cùng xuất hiện chung vui. Ly đầu tiên do đại diện AST mời, nhưng Danny Fiszman không rõ vì sao lại từ chối và phải đưa quầy rượu 3 bảng cho lon Coke của ông. Có lẽ vì chưa bao giờ gọi một món uống tại sân vận động, nên chính sách thắt chặt chi tiêu của ông đối với câu lạc bộ vẫn chưa lan đến những thú vui trần tục và chưa ảnh hưởng đến đội ngũ nhân viên bình thường. Khi được hỏi về các sự kiện  diễn ra ngoài sân bóng trong những tháng gần đây, Fisman đã trả lời, “Tôi sẽ không dành đến 6 năm cuộc đời để chứng kiến thành quả rồi bỏ đi dễ dàng như thế.”

Fisman hẳn đang nói đến áp lực từ trách nhiệm của ông đối với tình hình tài chính của câu lạc bộ – lĩnh vực được rất nhiều người quan tâm và trông cậy vào khả năng của ông nhằm “xây dựng thành công sân vận động nhưng vẫn không gây nguy hại đến câu lạc bộ. Đó là điều bạn sẽ gặp phải nếu cứ cố gắng chịu đựng một mình,” ông giải thích, “nhưng mọi thứ sẽ thay đổi nếu họ trông cậy vào bạn.” Nếu quan điểm này được giữ vững, tất cả sẽ nỗ lực hành động mà không màng đến lợi ích cá nhân, nhưng mối lo lại đến từ việc đảm bảo chi phí sát giá tại mỗi thời  điểm. Fiszman đã hứa hẹn với các thành viên cấp cao của AST rằng trong tương lai ông sẽ chăm lo xứng đáng cho hoạt động của hiệp hội. Cũng dễ hiểu khi ông dành ưu tiên cho họ sau việc xây dựng và triển khai sân vận động – một cam kết phi thường khác của ông. Bất chấp những lời hứa hẹn, nhiều người vẫn tin rằng ông sẽ nghĩ đến việc bán tháo cổ phần khi thời cơ đến, một khi ông đã hoàn thành nghĩa vụ của người bạn cũ mà ông hiện đang thay thế vai trò.

Những sự việc trên cũng không dẫn đến nguy cơ tài chính nào về ngắn hạn trong thời điểm đội bóng đang buộc phải tạo nên một bước ngoặt, do hiệu ứng Emirates đã trở thành bệ phóng cho thương hiệu Arsenal, giúp đội bóng thẳng tiến vào hàng ngũ những đại gia bóng đá quyền lực bậc nhất. Sau mùa bóng đầu tiên tại sân vận động mới, câu lạc bộ thông báo doanh thu từ bóng đá của họ đã tăng thêm 34%, và đạt đến con số 177 triệu bảng, với hơn một nửa thu nhập đến từ các trận đấu (gồm tiền bán vé trọn mùa, doanh thu từ khán đài danh dự cho đến vé vào cổng, các dịch vụ ăn uống và nhà hàng) – gấp đôi con số tương ứng tại Highbury. Tạp chí kinh doanh Mỹ Forbes đã đánh giá Arsenal là câu lạc bộ bóng đá sinh lời nhiều thứ ba trên thế giới, với giá trị tài sản vào khoảng 600 triệu bảng, dù 43% tổng số là các danh mục nợ.

Hiện nay, Arsenal đã nghiễm nhiên trở thành một câu lạc bộ khổng lồ. Và danh tiếng này vẫn giữ nguyên dù Wenger vẫn tiếp tục áp dụng chính sách chuyển nhượng sinh lời của ông – ‘bán trước, mua sau’ – một quan điểm mà Dein hẳn sẽ không thể chịu đựng nổi. Không những thế, ông còn trở thành một tay chào hàng sắc sảo (với Dein hậu thuẫn phía sau) và đã đóng góp thành công cho mục tiêu chung của đội bóng. Peter Hill-Wood đã chia sẻ rằng, mùa hè năm 2007, Wenger có nói với ông khi cả hai đang thảo luận về hoạt động chuyển nhượng: “Năm nay ông phải thật vững tin. Tất cả các cầu thủ của chúng ta đều đạt đến sự tự tin cao nhất. Tôi không muốn bổ sung thêm ai cả và sẽ không rút ví chỉ để gây ấn tượng với mọi người.”

Đến tháng Ba năm 2008, vị chủ tịch đã nhận được câu hỏi: “Có trường hợp nào tại câu lạc bộ mà Arsène dường như thâu tóm hơi nhiều quyền lực hay không?”

“Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó,” ông đáp thẳng. “Nhưng tôi hoàn toàn có lý do khi tỏ ra tự phụ như thế. Và bên cạnh đó, tôi hoàn toàn hài lòng với cách huấn luyện viên đang điều hành và ông ấy thật sự là người am hiểu hơn tất cả những chiến lược gia tôi từng gặp. Và tất nhiên, ông ấy có thể chậm trễ đôi chút do đang triển khai những hoạt động mà ban lãnh đạo không thích chút nào…?”

“Vậy ông ấy đã từng…?”

“Không. Tôi tin những đóng góp của ông ấy, không chỉ đối với đội bóng mà với cả sân tập luyện, sân vận động cùng vô số những lợi ích khác, đều vì mục tiêu chính đáng của câu lạc bộ.”

Nếu ngài chủ tịch ban đầu luôn tỏ ra không hoan nghênh sự hiện diện của Stan Kroenke, thì ác cảm của ông đối với vị doanh nhân người Mỹ giờ đây đã chuyển thành nỗi hồ nghi đối với cổ phần do Alisher Usmanov – cự phú người Nga nắm giữ. “Ông ta hoàn toàn không phải một quyển sách mở,” Peter Hill-Wood cho biết. “Tôi không muốn ông ta trở thành chủ nhân của đội bóng.” Tỏ ra lưu tâm đến thông điệp trên, Usmanov đã đáp trả: “Những gì chúng tôi được nghe từ David Dein về ban lãnh đạo khi còn trên chuyến hành trình đến Arsenal và những gì chúng tôi chứng kiến tại đây là hai thái cực khác biệt. Nhưng tôi sẽ không trở thành con tốt thí cho bất kỳ mối hiềm khích nào giữa ông ta và ban lãnh đạo đội bóng.” Đúng như Peter Hill- Wood và những thành viên còn lại của ban lãnh đạo đã lo lắng, sẽ không có chuyện Dein chấp nhận ra rìa. Tại AGM, ông đã xuất hiện một cách bất ngờ trên sàn diễn như để nhắc lại với các đồng sự cũ một chân lý: “nếu không có Dein, các vị đã không có Wenger; và nếu không có Wenger, Arsenal đừng mong giành được những thành quả tuyệt vời như ngày hôm nay.” Điều hổ thẹn nhất chính là bất chấp cuộc chia tay đầy cam go, họ đã không thể lường trước ông sẽ phản pháo nhanh đến như vậy. Những lời chỉ trích đã giành được sự đồng thuận và tán thành nhiệt liệt từ rất nhiều cổ đông. Arsène Wenger sau đó đã chuyển lời đến người bào chữa cho Dein rằng “anh đã làm rất tốt,” dù nếu mọi chuyện đã rắc rối đến mức này, thì không một ai từ ông cho đến bất kỳ quan chức nào của câu lạc bộ có thể phát biểu một cách đường hoàng về những đóng góp của vị cựu phó chủ tịch nữa. Thực chất, họ đã đi đến quyết định viết lại lịch sử, và loại bỏ Dein khỏi Biên niên sử Arsenal (một bộ sách với ấn bản đặc biệt lên đến hàng nghìn trang viết về những thành tựu của Arsenal trên mọi khía cạnh), một quyết định nghiệt ngã đối với vị công thần đã phải chịu quá nhiều cay đắng như Dein. Dù vậy, với danh tiếng của Dein, chủ tịch Hill- Wood đã quyết định rằng ban giám đốc tốt hơn nên thừa nhận tất cả cống hiến của người đồng sự cũ trước công chúng.

Peter Hill-Wood và Keith Edelman đã xúc tiến gặp gỡ Farhad Moshiri, nhưng mối ràng buộc với Kroenke mới chính là mục tiêu ban giám đốc muốn thắt chặt.

Trớ trêu thay, Dein chắc hẳn đã nhận ra điều đó. Chính những cuộc đàm phán với Kroenke đã đẩy ông xuống vực sâu, nhưng nay, Hill-Wood và Kroenke lại muốn cùng nhau chia sẻ miếng bánh ngon lành đó. Tháng Tư năm 2008, Kroenke đến London và dành thời gian gặp gỡ ban giám đốc, và ông đã ngồi cạnh Keith Edelman trong suốt thời gian diễn ra trận hòa của Pháo Thủ với Liverpool trong khuôn khổ Giải Ngoại hạng Anh.

Edelman tiếp chuyện vị khách một cách rời rạc. ‘Stan Thầm Lặng’ thì hành động đúng với biệt hiệu của ông và chủ yếu chỉ kiên nhẫn lắng nghe. Đó cũng là trận đấu áp chót Edelman được chứng kiến từ khán đài dành cho ban lãnh đạo.

Hệt như cách David Dein bất ngờ bị trục xuất gần một năm về trước, ngày 1 tháng Năm năm 2008, Edelman cũng nối gót ra đi. Người thay thế vị trí phó chủ tịch của ông – vai trò của người hàng ngày ra quyết định tại câu lạc bộ – cũng chính là người đã gỡ bỏ bảng tên khỏi chỗ ngồi của ông trong phòng họp cấp cao, dù Edelman vẫn còn 12 tháng hợp đồng ‘cố vấn’. Sự đột ngột trong quá trình ông tham gia ban điều hành và đóng góp ý kiến đã được tất cả những ai có mặt trong cuộc họp dẫn đến việc phế truất ông xác nhận. Lý do thực sự của quyết định trên vẫn trong vòng bí mật, mặc dù có tin đồn rằng việc tái thiết Quảng trường Highbury chính là gốc rễ vấn đề. Đã có những bài báo thêu dệt rằng chính ban giám đốc đã xúc tiến tìm kiếm một giám đốc điều hành có ‘máu’ bóng đá hơn. Nhưng thực chất, đây là một vụ việc khác thường khi một nhân vật được mệnh danh là “máy đếm số” phải ra đi dù năm tài chính chưa kết thúc.

Lần xuất hiện sau cùng của Edelman tại Arsenal đã diễn ra một tuần ngay sau đó khi hai cổ đông khác – những người chỉ mới tham gia cuộc phỏng vấn hỏi đáp cùng chủ tịch – nhận ra ông. Họ đã thấy ông đi từ bến xe điện ngầm Arsenal đến tòa nhà Highbury House; như để gây ấn tượng, hôm đó ông đã mặc một chiếc quần jeans bình thường cùng một chiếc áo thun đơn giản. Mọi người gần như không thể nhận ra ông, do đã quen với phong thái làm việc theo lối ‘comple, cà vạt’ thường ngày. Lần đầu tiên, ông đã xuất hiện như một người làm bóng đá, phẩm chất mà ông chưa bao giờ sở hữu. Việc ông phải cùng chung số phận với Dein – người hoàn toàn là một tín đồ bóng đá từ đầu đến cuối – là điều nghịch lý ghê gớm vì cả hai gần như ghét nhau ra mặt ngay từ lần đầu gặp gỡ.

Một trường hợp tình cờ nho nhỏ đã ghi dấu thành kiến giữa hai người đàn ông. Có một chỗ đỗ xe được xem là nơi hoàn hảo để dừng chân và dẫn thẳng đến quầy tiếp tân ngay dưới khán đài chính của sân Highbury cũ. Nó đã được Dein trưng dụng trước khi Edelman gặp gỡ ban lãnh đạo câu lạc bộ. Edelman, người luôn đến văn phòng sớm hơn Dein, đã vô tình đỗ xe vào ‘địa bàn’ của ông ta. Vị phó giám đốc, tất nhiên chẳng hề hài lòng khi bị chiếm mất chỗ đỗ xe cũng như bị tẩy chay khỏi cuộc họp cấp cao. Một buổi tối nọ, do rời văn phòng sau Edelman, Dein đã đặt một chiếc ‘nón’ giao thông vào chỗ trống như để giành sẵn chỗ trong ngày tiếp theo. Khi lái xe đến, Edelman đã không chút ngập ngừng dừng xe ngay phía trên chiếc nón, và không hề bận tâm xem thử gầm chiếc xế hộp đắt tiền của ông có hư hại gì hay không. Sau đó, ông đã bước thẳng lên văn phòng. Người xem chỉ có thể tự hỏi nhân vật nào lại dám đặt

Dein vào tình thế đó. Edelman đã cố gắng kết nối với cổ động viên bằng cách tham gia những bài phát biểu, và nói về Robert Pires như cầu thủ ông yêu thích nhất tại Arsenal. (Tất nhiên đó chỉ là một sự tình cờ đáng vui mừng khi Pires được dành sẵn một căn hộ tại Quảng trường Highbury.) Nhưng ông chưa bao giờ thuyết phục được họ. Khi đội bóng xúc tiến bảo vệ biệt danh ‘Gooner’ – một biệt hiệu do người hâm mộ tiếp nhận vào giữa thập niên 1970 sau khi bị chính đối thủ truyền kiếp của họ là cổ động viên Tottenham rêu rao khắp nơi – vị giám đốc điều hành đã giải thích rằng: “chúng ta [Arsenal] đã có nó [biệt hiệu] rồi.” Theo như cách lý luận của ông: nếu đội bóng không tồn tại, thì biệt hiệu trên cũng không tồn tại. Điều đó đã minh chứng rằng, dù nỗ lực đến đâu, thì bản tính ủy mị của ông cũng khó lòng bắt nhịp với cá tính mạnh mẽ của người hâm mộ.

Theo chân David Dein, Edelman đã ghi tên mình vào vị trí chủ tịch đội bóng đá nữ Arsenal, và tiếp nối nhiệm kỳ của chính Dein. Tuy nhiên, không giống với người tiền nhiệm của mình, ông ít khi đích thân xuất hiện trong các trận đấu.

Một trong những động thái cuối cùng của ông là tiết lộ với Vic Akers rằng ông này có thể bị sa thải khỏi vị trí huấn luyện viên tuyển nữ; một quyết định khó hiểu sau khi họ đã giành đến 29 danh hiệu trong 17 năm cầm quân của Akers, đặc biệt là ngôi vị vô địch cúp UEFA năm 2007. Theo ý Dein, nếu bị tước đi vai trò hiện tại, tim Akers sẽ tan nát, nhưng Edelman lại cho rằng sẽ tốt hơn nếu họ có một huấn luyện viên nữ. Sau ngày ra đi của vị giám đốc điều hành, Akers, một tượng đài danh tiếng tại câu lạc bộ, đã được thông báo rằng ông vẫn có thể tiếp tục vai trò của mình.

Edelman có thể không phải là người được yêu mến nhất trong ban giám đốc, thế nhưng ông lại không thể đưa ra những quyết định cứng rắn cần thiết nhằm giữ cho đội bóng vận hành trơn tru trong hoàn cảnh ‘thắt lưng buộc bụng’, do ảnh hưởng từ các biến động lớn lao trong bóng đá khu vực. Tuy nhiên, quan trọng hơn, ông đã mở rộng được kỳ hạn vay 14 năm của khoản nợ 260 triệu bảng lên 25 năm, cùng với mức lãi suất cố định thấp hơn. Theo điều khoản của thỏa thuận, câu lạc bộ sẽ phải trả hết một lần 21 triệu bảng nhằm mua lại cam kết gốc, nhưng lãi suất thường niên sẽ giảm từ 32 triệu bảng xuống còn 20 triệu bảng một năm (ít hơn một nửa so với con số Manchester United phải gánh vác sau khi nhà Glazer mua lại đội bóng này). Với 3 triệu bảng cộng thêm vào ngân sách mỗi trận đấu, đó không chỉ là khoản tiền phục vụ công tác điều hành. Việc cơ cấu lại các điều khoản tài chính đã chứng tỏ đó là một quyết định khôn ngoan, khi chỉ một năm sau, cơn khủng hoảng xảy đến với nền kinh tế Mỹ đã mang đến những thử thách còn khó khăn và đắt đỏ hơn rất nhiều.

Công bằng mà nói, Edelman vừa là người thụ hưởng, vừa là nạn nhân của điều kiện kinh tế liên tục thay đổi – hôm trước, ông vừa tái cơ cấu thành công tình hình tài chính và nợ nần của đội bóng; thì hôm sau, ông đã khiến ban lãnh đạo đội bóng lo ngại về khả năng xúc tiến công trình Quảng trường Highbury, và bị đánh giá là thiếu tầm nhìn về thực trạng kinh tế hiện thời. Có lẽ nhờ phán đoán được các xu hướng tài chính, ông đã tự biến mình thành một nhân vật được săn đón; và bất chấp sự ra đi của ông đã bỏ lại một Arsenal bơ vơ trong ngắn hạn, thì về cơ bản ông đã hoàn thành được những mục tiêu đặt ra khi đến đây: bảo đảm khả năng tài chính khi xây dựng sân vận động, đồng thời viết lại tương lai cho câu lạc bộ.

Như vậy, chỉ hai năm sau khi khánh thành sân vận động Emirates, hai cái tên lỗi  lạc đã bị loại khỏi bàn tròn hội nghị của ban lãnh đạo mới. Ken Friar, người vừa tiếp quản vị trí của Dein, nay phải tạm thời kiêm nhiệm thêm chức vị Edelman để lại: quyền giám đốc điều hành. Bốn tuần sau khi Edelman bị trục xuất, Danny Fiszman đã tuyên bố rằng câu lạc bộ cần gấp một giám đốc tài chính mới để thay thế vai trò của nguyên giám đốc điều hành. “CEO vẫn tiếp tục làm việc với huấn luyện viên, đàm phán về hoạt động chuyển nhượng, lương bổng và hợp đồng với các cầu thủ,” Fiszman giải thích. Cho đến khi cuộc gặp diễn ra, Wenger vẫn tiếp tục tiến hành khai thác các tài năng mới khi thời gian cho phép, vì Dein đã không còn ở đây để nhận lãnh vai trò tiên phong. Nhưng có lẽ đội bóng đã phải trả giá: thần đồng người Brazil Alexandre Pato và tiền vệ người Pháp Frank Ribery lẽ ra đã dừng chân tại Bắc London thay vì lần lượt chuyển đến Milan và Munich mùa hè năm 2007, nếu Dein vẫn còn tại vị. Nhiều người có thể hoài nghi rằng chính Dein mới là người đảm nhận việc ‘làm trong sạch thế giới’ nhân danh Wenger.

Cuối mùa bóng 2007/08, Công ty trách nhiệm hữu hạn Red and White Holdings vẫn đang rao bán cổ phiếu Arsenal trên thị trường. Tuy số lượng không nhiều, nhưng giá cổ phiếu đã giảm xuống còn 7.500 bảng do ảnh hưởng từ chính sách tự cô lập, làm giới hạn cả lượng mua và lượng bán. Đó là một hành trình dài nhằm đạt đến con số 25%, tỷ lệ sẽ cho phép Usmanov ngăn chặn mọi biện pháp đặc biệt mà ban giám đốc có thể chuyển yêu cầu đến EGM. Nhưng nếu một trong các cổ đông chủ chốt không chấp nhận rao bán hoặc Usmanov không thể thâu tóm đủ từ các cổ đông nhỏ lẻ, ông sẽ không bao giờ đạt đến con số 30%, tỷ lệ cổ phiếu sẽ cho phép ông đưa ra những yêu sách bắt buộc đối với công ty; thế nhưng, yêu sách đó sẽ không bao giờ thành công, đến khi nào ban giám đốc còn giữ nguyên quan điểm về chính sách tự cô lập.

Tuy nhiên, mối lo từ một lượng lớn những người mua tiềm năng đặt giá thấp hơn 10% khi mua các căn hộ tại Quảng trường Highbury, có thể chia cắt và khiến giá bất động sản tại đây rơi tự do, sẽ biến khu vườn hồng mang tên Arsenal trở nên tan tác sau một đêm. Ban lãnh đạo hiểu rằng họ phải chắt lọc từng đồng tiền mặt, cho đến khi doanh thu từ Quảng trường Highbury đủ sức bù đắp. Đó sẽ là một quãng đường dài, nhưng họ sẽ nỗ lực hết mức có thể, bất chấp những rủi ro có thể xảy đến. Điều quan trọng chính là Wenger vẫn đứng sau bánh lái, toàn đội vẫn hợp sức với nhau một lần nữa, và các hàng ghế trên sân vận động vẫn hết sạch vé.

Dòng thông tin - RSS Hightlight Bóng Đá

Xem Nhiều

DMCA.com Protection Status

More in Huyền Thoại Bóng Đá