17 TUỔI, 8 THÁNG, 2 NGÀY
“Nhưng họ chưa gặp một Ronaldo thực thụ đâu. Đây mới chỉ bắt đầu.”
Chiếc xe buýt màu xanh trắng đang trên đường tới Học viện tài năng trẻ Sporting ở Alcochete. Đó là ngày 1 tháng 7 năm 2002, ngày đầu tiên Cristiano Ronaldo tham gia đội một. HLV người Rumani László Bölöni đã đưa cậu đi luyện tập trước mùa giải cùng với ba cầu thủ khác của đội B: Custódio, Carlos Martins và Paíto.
“Tôi hi vọng sẽ chơi tốt và có thể được ở lại đội một. Tôi muốn làm hết sức mình để xứng đáng với mong mỏi của HLV”, Ronaldo khiêm tốn tuyên bố và chia sẻ thêm: “Được chơi cùng với João Pinto và Jardel là cả niềm mơ ước. Họ là những hình mẫu tuyệt vời cho bất kì cầu thủ nào.”
Trận đầu tiên diễn ra năm ngày sau đó với đội Samoquense, đội hạng nhất đến từ quận Setúbal. Họ đã giành chiến thắng với tỉ số 9-0. Trận tiếp theo với đội Rio Maior: Những chú Sư tử Sporting lại giành chiến thắng với tỉ số 5-0. Ronaldo chơi với phong độ cao và ghi một bàn, nhưng Bölöni quyết định có bước đi thận trọng.
Cậu bé thường chơi ở vị trí tiền đạo chủ lực nhưng ông đã xếp cậu chơi lệch sang cánh trái để cậu có thể tận dụng được tốc độ của mình, và cũng vì thể lực của cậu chưa phù hợp để chống lại các tiền vệ phòng ngự của đối phương. Cậu không lấy làm thất vọng. Cậu nhanh nhẹn, có khả năng kiểm soát bóng tốt và thường xuyên gây khó khăn cho đối thủ.
HLV tiếp tục sử dụng chiến thuật này vào ngày 14 tháng 7 ở trận ra mắt mùa giải 2002-2003 trước tất cả các fan hâm mộ và các cổ đông trong SVĐ José Alvalade. Đối thủ của họ là đương kim vô địch Pháp, đội bóng Olympique Lyon. Dù trận đấu kết thúc với tỉ số hòa 1-1,các cổ động viên đã có cơ hội mãn nhãn với “viên ngọc quý” của Học viện tài năng trẻ.
Theo tờ Record, “Cậu bé đáng được khen ngợi. Cậu ấy biết cách đánh lạc hướng đối thủ, có khả năng đi bóng, và ghi bàn.” Đúng vậy – Cristiano đã ghi bàn trong lần trình làng ở sân vận động, nơi mà chỉ mới hôm qua, cậu còn là một ball-boy (cậu bé nhặt bóng). Tuy nhiên, trọng tài đã sai khi không công nhận bàn thắng đó.
Chưa đầy một tuần sau, đội bóng gặp một CLB khác của Pháp, Paris Saint- Germain. Trận đấu kết thúc với tỉ số 2-2 và Cristiano Ronaldo một lần nữa mang đến sự ngạc nhiên. Sau trận đấu, khi tất cả mọi người cho rằng cậu sẽ lịch thiệp,đầy xúc động chia sẻ rằng đêm đó là đêm hạnh phúc nhất trong đời mình, thì cậu bé đến từ đảo Madeira lại cho hay: “Nhưng họ chưa gặp một Ronaldo thực thụ đâu. Đây mới chỉ là bắt đầu!” Cậu ấy thật xấc xược và tự phụ, cho dù đã chơi tốt ở cánh trái, ghi được ba bàn thắng và đâu đó đã bắt đầu xôn xao về “ngôi sao mới của đội bóng Sư tử.”
HLV phải nhanh chóng xoa dịu sự bất bình đang bị kích động mãnh liệt này: “Ronaldo có kỹ năng xuất sắc nhưng vẫn chưa phải là một cầu thủ được phát triển toàn diện.” Dù trong trường hợp nào, cậu cũng mới chỉ được chuẩn bị để xuất hiện chỉ trong 15 hay 20 phút trên sân và lúc này mới chỉ là trận giao hữu mùa hè, như trận derby với đội Benfica ngày 27 tháng 7 hay trận đấu với đội Pontevedra vào ngày 1 tháng 8. Nhưng cậu cũng đang trở thành một phần không thể tách rời trong các trận đấu của đội bóng Sư tử.
Ngày 3 tháng 8, Sporting gặp một đội bóng áo xanh-trắng khác, đội Real Betis của thành phố Sevilla Tây Ban Nha. Ở phút thứ 77, László Bölöni thay bốn cầu thủ: Danny thay cho Barbosa, Luís Filipe thay cho Quaresma, Diogo thay cho Niculae và cầu thủ số 28 với cái tên “Ronaldo Cristiano” hiện lên trên bảng điện tử, thay cho Rui Bento. Quaresma đã ghi bàn ở phút thứ 17, Alfonso san bằng tỉ số ở phút thứ 30, Barbosa ghi bàn ở phút thứ 53, nâng tỉ số lên 2-1, đưa đội bóng của Bồ Đào Nha vươn lên dẫn trước.
Ở phút thứ 84, Alfonso sút tung lưới, ghi bàn thắng thứ 2, tỉ số được san bằng.
Trong lúc dường như tình thế không thể thay đổi được nữa, thì 2 phút sau, Casas nỗ lực ghi bàn để giành chiến thắng, nhưng pha cản phá ngoạn mục của thủ môn César Prates đã đưa bóng ra ngoài. Trận đấu được bù giờ và đây là lúc để xem cậu bé 17 tuổi này có thể làm được gì.
Có lẽ vì quá tự tin nên Juanito mắc lỗi phòng ngự. Đồng đội của anh thực hiện quả đá phạt và anh đón bóng bằng ngực nhưng đã không kiểm soát được, bóng rơi ra xa và nhanh như chớp, Cristiano đón lấy. Cậu dùng gót chân đỡ bóng một chạm, dẫn bóng hướng sang cánh trái, vượt qua Toni Prats khi thủ môn này băng ra truy cản. Từ một góc hẹp ở góc trái, cậu tung cú sút lòng trong chân phải nhằm vào góc chữ A phía xa khung thành đối phương, làm mọi nỗ lực cản bóng của hậu vệ đối phương trở nên vô ích.
Đó là một pha ghi bàn độc đáo thể hiện sự kết hợp của kỹ thuật, khả năng kiểm soát bóng, và tài năng thiên bẩm.
Cristiano rất phấn khích với pha ăn mừng bàn thắng, cậu chạy quanh sân, gửi nụ hôn gió đến cổ động viên. Đó là bàn thắng đầu tiên trong màu áo Sporting ở một trận chính thức và góp công lớn trong chiến thắng với tỷ số 3-2 của đội. Báo chí Bồ Đào Nha gọi đó là “kiệt tác nghệ thuật.” Bàn thắng củng cố lại sự tự tin của cậu, làm tan biến những nỗi lo sợ còn sót lại. Trước đó, cậu còn lo lắng khi chơi ở đội một – cậu cảm thấy lạc lõng, như một cậu bé lạc giữa những người đàn ông. Bây giờ thì mọi thứ đã thay đổi – mặc dù mọi người vẫn chưa biết cậu là ai. Các kênh truyền hình ghi nhầm tên người ghi bàn thắng này bằng tên người đồng đội của anh, Custódio, người vào sân trước Ronaldo vài phút, còn báo giới Bồ Đào Nha không ngớt lời khen ngợi bàn thắng không thể tin nổi “của Custódio.”
“Tôi dành tặng bàn thắng này cho gia đình, đặc biệt cho mẹ tôi Dolores, người đã bên tôi ở Lisbon”, Cristiano Ronaldo vui mừng khôn tả chia sẻ với tờ báo buổi sáng Correio da Manhã của Bồ Đào Nha. Cậu cảm ơn HLV vì đã là “một HLV tuyệt vời, người đã mạo hiểm cùng với các cầu thủ trẻ và đã giúp tôi gia nhập đội một.” Cũng không quên các cổ động viên: “Tôi biết họ quan tâm tới tôi và tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ để xứng với niềm tin của họ dành cho tôi, cảm ơn cách họ chào đón tôi. Tôi sẽ nỗ lực hết sức và hy vọng tôi sẽ thành công.”
11 ngày sau đó, ngày 14 tháng 8, Chúa đã mỉm cười với cậu một lần nữa. Đó là lần đầu tiên Ronaldo được xuất hiện trong một trận đấu chính thức, trận đấu thuộc vòng sơ loại Champions League ở sân Alvalade. Đối thủ của họ không phải ai xa lạ, chính là Inter Milan của HLV Héctor Cúper. Ở phút thứ 58, Ronaldo được tung vào sân thay cho cầu thủ người Tây Ban Nha Tonito. Ngay lập tức, cậu vấp phải sự truy cản của các cầu thủ kỳ cựu như Javier Zanetti và Marco Materazzi, những người có số năm kinh nghiệm còn nhiều hơn cả tuổi đời của cậu. Họ khiến cho Cristiano gặp phải vô vàn khó khăn nhưng cuối cùng tuy kết quả hòa 0-0, cậu vẫn có một màn trình diễn tuyệt vời. Tài năng chói sáng của cậu đã được thừa nhận cùng với những lời xì xầm to nhỏ phỏng đoán, dù còn dè dặt. Không tệ cho buổi ra mắt của một cầu thủ trẻ.
Có những lời chỉ trích từ báo giới Bồ Đào Nha nhằm vào lối chơi ham đi bóng, ham đối đầu “một đối một” của Ronaldo và Kutuzov, thành viên nhỏ tuổi khác trên hàng công của đội Sư tử. Nói cách khác, chúng không biết khi nào nên chuyền bóng. Đó là tính xấu của trẻ con và chỉ có thể được khắc phục qua những năm luyện tập.
Rõ ràng cậu có khả năng làm hài lòng đám đông và đã chứng minh điều đó trong trận đấu thứ hai vào ngày 7 tháng 10 năm 2002, trận mở màn giải VĐQG Bồ Đào Nha (SuperLiga). Đương kim vô địch Sporting tiếp Moreirense FC, đội vừa được thăng hạng. Trận đấu không mang tính chất quá đặc biệt, nhưng với Cristiano, đây là trận đầu tiên anh được ra sân trong đội hình chính. Và anh trở thành cầu thủ trẻ nhất trong lịch sử ghi bàn cho Sporting trong một trận đấu chính thức, khi mới 17 tuổi 8 tháng và 2 ngày. “Đó là một bàn thắng vĩ đại, huy hoàng, một bàn thắng không thể tin được… Không có một ngôn từ nào có thể mô tả được về bàn thắng phi thường của cậu ấy”, bình luận viên của SportTV đã hét lên như vậy.
Vào phút thứ 34 của trận đấu, Ronaldo nhận được một đường giật gót từ Tonito từ giữa sân, anh dắt bóng như một cơn lốc áp sát vòng cấm địa, rồi đảo chân để loại bỏ sự truy cản của hai hậu vệ đối phương và tiếp tục dẫn bóng khoảng 60 mét; một cú đảo chân cực nhanh khi gần vào vòng cấm địa khiến hậu vệ đối phương bị vặn sườn và anh nhẹ nhàng đưa bóng vào lưới cho dù thủ thành Joao Ricardo đã lao ra để cản phá.
Cristiano cởi phăng chiếc áo của mình, ôm chầm lấy đồng đội và chạy về phía khán đài vì quá phấn khích. HLV Bölöni cũng ăn mừng bàn thắng trên băng ghế huấn luyện. Ông chính là người đã mạo hiểm thử thay đổi vị trí của Ronaldo, cho dù đó là một rủi ro có thể phải trả giá đắt.
Trở lại trận đấu, màn trình diễn đỉnh cao của số 28 chưa kết thúc. Bất chấp sự hiện diện của tiền đạo người Brazil “Super Mario” Jardel – chiếc giày vàng năm trước, trở lại đội hình thi đấu sau chấn thương, Cristiano chính là người kiến tạo, ghi bàn chiến thắng ấn định tỉ số 3-0 sau một pha đánh đầu ngoạn mục.
Trên khán đài, mẹ của Ronaldo – bà Dolores không thể thốt nên lời và gần như chết lặng vì sung sướng bởi màn trình diễn của cậu con trai.
Ngày hôm sau, hình ảnh Ronaldo ngự trị trên các mặt báo Bồ Đào Nha với “bàn thắng vĩ đại” của mình. Các phóng viên chộp ngay cơ hội để kể mọi câu chuyện về anh, từ những trò chơi đường phố đầu tiên của anh ở “khu ổ chuột” Madalena tại Santo Antonio. Họ phỏng vấn những HLV cũ của anh, cố gắng liên lạc với cha anh. Người đàn ông tội nghiệp chỉ xem những điểm tin trận đấu – ông theo dõi trận đấu trên đài phát thanh vì lúc đó Andorinha cũng đang thi đấu. Ông nói rằng tất cả mọi người trên đảo đều nhắc đến thành công của con trai mình và có người đùa rằng Sporting nên cho Andorinha thuê con trai của ông để họ có thể đạt đến đẳng cấp mới. José Dinis kiên quyết cho rằng con trai ông là một thiên tài, có thể chơi bóng cả ngày lẫn đêm từ khi còn là một cậu bé. Ông hy vọng con mình sẽ có một tương lai tươi sáng và trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp. Ông không khát khao được nổi tiếng vì là cha đẻ của cầu thủ số 28, nhưng chắc chắn rằng ông sẽ không bỏ lỡ trận đấu tiếp theo của con trai mình. Ông đã mua vé máy bay để gặp anh tại Belenenses – chuyến đi đầu tiên của ông tới Lisbon sau sáu năm trời.
Không chỉ gây cơn sốt ở Bồ Đào Nha, Ronaldo cũng làm dậy sóng trên toàn Châu Âu, nhờ bàn thắng siêu phẩm và tên tuổi của mình. Đáng chú ý là anh trùng tên với siêu sao Ronaldo Nazaio de Lima – người đã giúp Brazil vô địch World Cup tổ chức tại Hàn Quốc và Nhật Bản vào ngày 30 tháng 6 năm 2002 và đồng thời là vua phá lưới giải đấu với 8 bàn thắng. Tờ Gazzetta Dello Sport đã nói về “Ronaldo mới” của bóng đá thế giới trên trang nhất của báo.
Cậu bé đến từ Madeira nghĩ gì về sự so sánh này? “Tôi không bao giờ dám nghĩ về điều đó. Ronaldo của Real Madrid là một siêu sao hàng đầu thế giới. Anh ấy cũng là cầu thủ mà tôi ngưỡng mộ.” Phong độ của Cristiano trong đội một của Sporting thật ấn tượng. Anh đã trở thành chàng trai vàng trong lòng người hâm mộ. László Bölöni đặt niềm tin tối đa vào anh, nhưng sự cạnh tranh với những cầu thủ đã nằm trong danh sách tiền đạo là Jardel, Quaresma, João Pinto, Toñito và Niculae vẫn rất khốc liệt. Vào cuối mùa giải, Ronaldo đã chơi 25 trận và chỉ thực sự được xếp đá chính thức từ đầu 11 trận trong số đó. Anh đã ghi được ba bàn thắng tại SuperLiga và hai bàn tại Cúp QG Bồ Đào Nha.
Mùa giải đó không phải là một bước tiến lớn cho Sporting. Họ đã bị loại khỏi cuộc đua Champions League, bị Inter cho phơi áo 0-2 trong trận lượt về tại San Siro. Họ cũng bị đánh bật khỏi cúp UEFA sau khi để thua 1-3 trước FK Partizan của Serbia trên đất Bồ Đào Nha và hoà 3-3 trong trận lượt về. Vào ngày 1 tháng 5, họ bị đánh bật khỏi Cúp QG Bồ Đào Nha bởi Naval tại tứ kết. Và họ thất bại trong việc bảo vệ danh hiệu VĐQG của mình khi chỉ về thứ 3, xếp sau Porto của José Mourinho 27 điểm và kém Benfica tới 16 điểm.
Bölöni rời ghế huấn luyện – một khảnh khắc buồn nhất cho số 28 của ông. “Tôi thực sự rất thích làm việc với ông ấy.
Ông ấy chính là người đã đưa tôi lên đội một”, Cristiano nói. “Không có ông ấy, có thể tôi vẫn ở đội B.”
HLV mới là Fernando Santos. Cristiano không biết ông mà chỉ nghe nói ông rất tốt bụng, có tính kỷ luật cao và là một vị thánh trong thế giới bóng đá. Cùng với sự xuất hiện của ông, đầy rẫy những tin đồn suy đoán về khả năng ra khỏi đội bóng hạng nhất của cầu thủ ngôi sao Học viện. Santos buộc phải có một bài phát biểu, tuyên bố rằng: “Ronaldo là cầu thủ quan trọng đối với Sporting.”
Cristiano chỉ biết hy vọng rằng đó chỉ là một khả năng, và giải thích rằng anh muốn ở lại Sporting. “Tôi muốn cống hiến tất cả năng lượng của mình để giúp CLB giành lại các danh hiệu đã tuột khỏi tay trong năm nay. Tôi đã chơi với Sporting từ khi còn là cậu nhóc 12 tuổi và tôi muốn giành chức vô địch cùng với đội bóng. Nếu ra đi mà không giành được chiến thắng ở giải nào, tôi sẽ cảm thấy rất cay đắng. Nhưng cuộc sống thì chẳng thể biết trước. Hãy chờ đợi xem tương lai nắm giữ điều gì…”