Connect with us

Bóng Đá Plus

Jose Mourinho vs Manchester United: Thập lý kỳ duyên

Những người yêu nhau, đi hết một vòng rồi cũng sẽ trở về bên nhau. Mourinho và United đều đã đi những quãng đường thật xa, nhưng rồi sau tất cả, trải qua bao nhiêu lỡ dở, cuối cùng thì Người Đặc Biệt và Quỷ Đỏ cũng đã có thể thuộc về nhau.

Lượt về vòng 16 đội Cúp C1 châu Âu mùa giải 2003-2004, Porto đến làm khách trên sân của Man United. Bàn thắng của Paul Scholes nhanh chóng biến chiến thắng 2-1 ở lượt đi Porto trở nên vô nghĩa. Đội bóng của Mourinho cần có cho mình một bàn thắng để có thể đi tiếp.

Phút 90+3, Porto được hưởng một quả đá phạt ở cự ly 25m chếch về phía bên trái. Bóng dội ra sau pha cản phá của thủ thành Roy Caroll, ngay lập tức Costinha lao vào đệm bóng cận thành. Tỉ số được cân bằng 1-1, đội bóng sọc xanh trắng giành quyền vào tứ kết; Mourinho lao xuống như bay, chạy dọc suốt nửa sân đến hò hét ăn mừng cùng các cầu thủ. Và thế là MU bị loại, ngay lập tức, pha ăn mừng có phần phấn khích thái quá của Mourinho làm các cổ động viên MU cảm thấy nóng mắt.

Màn ăn mừng đầy phấn khích của Mourinho tại Old Trafford Màn ăn mừng đầy phấn khích của Mourinho tại Old Trafford
Báo chí Anh liên tục soi mói về tình huống này. Họ nói ông là kẻ kiêu ngạo, rằng ông thiếu tôn trọng United. Nhưng ngay lập tức, Mourinho đáp trả lại những luận điệu đó bằng tuyên bố đầy đanh thép.

“Manchester United là một câu lạc bộ vĩ đại. Mong muốn lớn nhất của tôi hay bất kì HLV nào trên thế giới, là đến một ngày nào đó, sẽ được thay thế Sir Alex Ferguson, để trở thành người kế thừa vị trí người thuyền trưởng tại sân Old Trafford. Nhưng ở thời điểm hiện tại, Porto là nơi tôi đang làm việc. Và tôi dành tình cảm cho CLB của mình thông qua pha ăn mừng như vậy là điều hết sức bình thường. Không phải vì tôi thiếu tôn trọng United, mà là bởi vì tôi yêu Porto, yêu đội bóng tôi đang dẫn dắt.”

Vậy đấy. Chẳng phải bóng gió gì cả. Mourinho nói luôn là ông thích được trở thành người kế thừa Sir Alex, mong chờ một ngày sẽ được hít bầu không khí ở Old Trafford trong vai trò người thuyền trưởng.

Nhưng ở đời, đâu phải cứ muốn là được. Đâu phải là cứ yêu thì sẽ đến được với nhau. Đúng người, sai thời điểm, duyên phận đành chấp nhận những trái ngang. Thời điểm đến nhưng lại chọn sai người, những dang dở cứ thế theo ta mãi.

Sau suốt quãng thời gian Mourinho chinh chiến ở khắp châu Âu, no nê cùng những vinh quang gặt hái được, cuối cùng thì thời điểm mà Người Đặc Biệt chờ đợi cũng đã đến. Tháng 5 năm 2013, Sir Alex Ferguson chính thức tuyên bố nghỉ hưu.

Khắp nơi trên thế giới, người ta đồn đoán xem ai sẽ là người được chọn kế nhiệm Sir để lèo lái con thuyền United. Người ta tin rằng đó sẽ là Mourinho. Rất nhiều fan Quỷ Đỏ cũng tin vào điều đó. Và có lẽ, chính bản thân Mourinho cũng nghĩ vậy. Nhưng rồi, tình yêu dù có mãnh liệt, dù có khao khát đến đâu cũng vẫn phải chịu thua cuộc đời, thua định mệnh. Sir Alex lựa chọn David Moyes, một người Scotland khác. Người ta nói rằng Mourinho đã bật khóc. Chúng ta không thể biết được câu chuyện đó thực sự diễn ra như thế nào, nhưng ta hiểu được rằng, con tim Mourinho đã thực sự vụn vỡ, vì khát khao nghề nghiệp, vì tình yêu đã không được đáp lại.

Mong muốn được trở thành người kế vị của Sir Alex đã không thành đối với Mourinho! Mong muốn được trở thành người kế vị của Sir Alex đã không thành đối với Mourinho!
Nhưng người ta vẫn nói, những người yêu nhau, đi hết một vòng rồi cũng sẽ trở về bên nhau. Sau hai triều đại được cho là thất vọng dưới thời David Moyes và Louis Van Gaal, cuối cùng thì ban lãnh đạo MU cũng nhìn thấy “tấm chân tình” của Người Đặc Biệt.

Rời Chelsea vào tháng 12/2015, trong vòng nửa năm tiếp theo, mặc dù có rất nhiều lời chèo kéo từ các CLB khác nhau, vậy nhưng Jose một mực từ chối. Ông từ chối không phải vì muốn nghỉ ngơi một thời gian sau cú sốc bị sa thải, mà ông biết rằng, MU sắp hết kiên nhẫn với Van Gaal. Hơn ai hết, Mourinho hiểu rằng đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của mình để ngồi vào vị trí HLV trưởng United.

Tìm được tình yêu của mình là rất khó. Vậy nên chấp nhận một chút hi sinh, chịu nhận thêm một chút thiệt thòi để chờ đợi tình yêu của đời mình, đâu có là vấn đề gì.

Sau tất cả, mình về được với nhau…♩♪♫♬… Sau tất cả, mình về được với nhau…♩♪♫♬…
Có điều, đến được với nhau đã khó, nhưng cùng nhau vượt được qua những khó khăn thử thách, để giữ vững được lòng tin cho nhau lại càng không phải chuyện đơn giản.

Tình yêu Mourinho dành cho MU, đôi khi phải chịu những ánh mắt đầy nghi kị của những kẻ khác. Jose đến với “Nhà hát của những giấc mơ” trong muôn trùng phong ba, bão táp. Đội bóng không được dự Champions League, fan của CLB cũ thù hằn, những đối thủ xỉa xói. Và hơn hết, là không phải toàn bộ các cổ động viên của Quỷ Đỏ đều dành sự tin tưởng cho ông.

Nhưng Mourinho không bận tâm đến điều ấy. Việc của anti là ghét bỏ, việc của ông là yêu United. Không chỉ ở hai chiếc cúp ông đã mang về cho MU sau 10 tháng làm việc, những điều ông làm cho United, dành cho các cổ động viên, dành cho tình yêu của mình của mình thực sự đã chạm đến trái tim của tất cả người hâm mộ.

Mourinho như hoàn toàn biến thành con người khác, phát ngôn ôn hòa hơn, nhận lỗi về mình và bảo vệ cầu thủ sau những trận thua đau đớn hay trận hòa tẻ nhạt. Người thầy ấy nhận ra học trò của mình đang xuống sức, không ngần ngại cầm quả chuối bóc sẵn vỏ, đứng chờ ở ngay đường pitch để tiếp thêm sức chiến đấu cho cầu thủ của mình. Kẻ kiêu ngạo Mourinho, đã vì tình yêu với United mà trở nên mà thay đổi rồi. Tinh tế, gần gũi và ấm áp hơn!

Quan tâm chăm sóc đến từng điều nhỏ nhất đối với từng cầu thủ Quan tâm chăm sóc đến từng điều nhỏ nhất đối với từng cầu thủ


Đỉnh điểm nhất của câu chuyện tình yêu giữa Mourinho và Manchester United, đó là khi thêm một lần nữa ông trở lại Stamford Bridge để đối đầu với đội bóng cũ mình, nơi ông từng dành rất nhiều tâm huyết và tình cảm. Và rồi, khi những tiếng gào thét “Judas”, “Fuck off Mourinho” vang lên từ những cổ động viên Chelsea, từ những con người đã từng coi Mourinho là tượng đài, là thánh nhân, người ta chợt hiểu ra rằng ở nơi này, từ ông chủ, những cầu thủ rồi đến cổ động viên, đều là những kẻ bạc bẽo vô cùng. Họ quên rằng, Jose từng giúp họ giành được những gì; quên rằng từ trước đây, và cho đến tận bây giờ nữa, ở Chelsea, không một ai thành công bằng Mourinho cả.

Không có ông, họ lấy gì ra để tự hào?

Không có ông, thành tích của họ có gì để mà khoe khoang?

Không có ông, đội bóng của họ lấy đâu ra nền tảng để gây dựng được lên như ngày hôm nay?

Vậy mà họ quên , họ quên hết.

Tuy nhiên, những câu chửi bới, mạt sát đó chẳng làm gì được Mourinho. Ông không cần làm gì quá mạnh mẽ để đáp lại, chỉ đơn giản là đặt tay vào ngực trái, nơi có trái tim ông, nơi có cả logo của United. Tim ở đây và United cũng ở đây. Hiểu chứ?

Tim ở đây này! United cũng ở đây này! Tim ở đây này! United cũng ở đây này!
Những người yêu nhau, đi hết một vòng rồi cũng sẽ trở về bên nhau. Mourinho và United đều đã lạc nhau để có những hành trình riêng thật xa nhau, nhưng rồi sau tất cả, trải qua bao nhiêu lỡ dở, cuối cùng thì Người Đặc Biệt và Quỷ Đỏ cũng đã có thể thuộc về nhau.

Đoạn đường phía trước, có thể sẽ còn nhiều thử thách, nhưng nó có là gì với những thử thách mà Mourinho đã vượt qua để chứng minh tình yêu của mình với United. Vì “tôi” yêu “anh”, vì “anh” cần “tôi”, chúng ta có nhau và sẽ cùng nhau đi hết chặng đường phía trước. Mối lương duyên giữa Jose Mourinho và Manchester United là thế đó. Trải qua bao khó khăn, ông đã tìm được đến nơi con tim mình thuộc về rồi đấy Người Hạnh Phúc ạ.

Cố lên, Mourinho!

 

Dòng thông tin - RSS Hightlight Bóng Đá

Xem Nhiều

DMCA.com Protection Status

More in Bóng Đá Plus